Edit: Thuần An
Thời điểm Vô Dược mang theo Nhiễm Nguyệt đến trước điện, Nguyên Thanh Noãn vậy mà đã ghé trên một đống sách ngủ rồi.
Vô Dược bất đắc dĩ vỗ trán, sau đó thế nhưng nhìn đến vẻ mặt vô tội của Nhiễm Nguyệt, đôi mắt chớp chớp, tựa hồ muốn nói: Xem đi, không phải đệ sai, là thời gian quá sớm.
Vô Dược:...
# Sư đệ sư muội quá lười thì làm sao đây? Online chờ, rất cấp bách! #
Vô Dược nhẹ nhàng gõ vài cái lên bàn, sau khi đánh thức Nguyên Thanh Noãn, mở miệng nói: "Cho hai người dậy sớm là vì rèn luyện ý chí bên trong, về sau chớ có tái phạm."
Hai người đều là một bộ dạng hề hề, thập phần đáng thương nhìn về phía Vô Dược. Chính là Vô Dược chỉ là nhàn nhạt mà liếc bọn họ một cái, sau đó bảo bọn họ học tập. Qua giờ Dậu mới cho bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Vô Dược sau khi lau mình, ngồi ở cửa sổ trước đọc sách. Kỳ thật đây là thói quen của Hoa Thiển Ca, Vô Dược cảm thấy khá tốt, cho nên cũng không muốn sửa.
Thời điểm Vô Dược đang đắm chìm, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa.
Sau khi cô buông sách trong tay mới phát hiện hoá ra là tiểu sư đệ của mình. Ngữ khí đạm nhiên: "Chuyện gì?"
Nhiễm Nguyệt thập phần vô tội nhìn cô, ủy khuất mà mở miệng: "Sư tỷ... Đệ đói bụng."
Lúc này Vô Dược mới nhớ tới bọn họ còn chưa có Tích Cốc, đương nhiên là phải ăn gì đó. Cô lấy ra hai viên Tích Cốc Đan: "Là ta thất trách, quên hai người còn chưa Tích Cốc. Cũng mang một viên cho sư muội đi, lần sau nếu hai người đói bụng, lấy lệnh bài bên eo đến Trăm Thiện cung lấy thức ăn là được."
Vốn dĩ Nhiễm Nguyệt rất cao hứng, sau khi nghe được câu nói tiếp theo của cô nháy mắt liền suy sụp. Bĩu môi, trừng mắt liếc nhìn Vô Dược một cái liền rời đi.
Vô Dược:...
Đứa nhỏ này, không có tật xấu đi? Sao có thể nói biến liền biến...
Ngày hôm sau thời điểm Vô Dược đến trước điện, hai người đã tới. Chỉ là một người mơ màng muốn ngủ, một người lại đã bắt đầu xem sách rồi.
Nhiễm Nguyệt tựa hồ đọc sách xem đến thực mê mẩn, bộ dạng kia không giống giả vờ chút nào.
Qua một hồi lâu, Nhiễm Nguyệt giống như mới phát hiện ra cô, chỉ đạm đạm cười sau đó tiếp tục đọc sách.
Vô Dược:... Trực giác nói cho cô biết, tiểu đệ đệ của cô hình như không bình thường... Chẳng lẽ... Mỗi ngày một nhân cách?
Nguyên Thanh Noãn ngủ gà ngủ gật cũng phát hiện Vô Dược đã đến, vỗ vỗ gương mặt của mình, sau đó hỏi: "Sư tỷ, hôm nay chúng ta làm gì?"
Vô Dược nhàn nhạt phun ra: "Tiếp tục."
Khuôn mặt Nguyên Thanh Noãn đau khổ, ủy khuất hỏi: "Chúng ta khi nào mới bắt đầu tu hành?"
Vô Dược nhìn cô ấy một cái, kiên nhẫn trả lời: "Trước khi tu thân phải tu tâm, chờ khi nào muội tâm tính ổn định, khi đó ta sẽ bắt đầu dạy muội Luyện Khí."
"Được rồi!" Nguyên Thanh Noãn bất đắc dĩ bò lại lên bàn.
Vô Dược lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười: "Chờ khi hai người tiến vào Luyện Khí kỳ, ta liền mang hai người xuống núi chơi."
"Thật sao?" Nguyên Thanh Noãn vui vẻ hỏi lại.
Nhiễm Nguyệt cũng buông quyển sách trên tay xuống, nhìn Vô Dược, tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.
"Đương nhiên." Vô Dược nghiêm túc nói.
Nghe được Vô Dược trả lời môi Nguyên Thanh Noãn liền gợi cười lên, sau đó càng nghiêm túc đọc sách.
Nhiễm Nguyệt cũng không nhiều lời, tiếp tục yên lặng xem sách của mình.
Vô Dược ôm rất nhiều sách đến, sau đó tuyên bố hai người giải tán, ngày mai không cần lại đây. Hai người có thể đọc ở tẩm điện của mình.
Thời điểm Vô Dược quay về tẩm điện, tiểu sư đệ yên lặng đuổi kịp cô. Nhưng trước sau cùng cô bảo trì khoảng cách nhất định.
Rốt cuộc Vô Dược quay đầu lại, lãnh đạm hỏi: "Chuyện gì?"
Khoé miệng Nhiễm Nguyệt hàm nhàn nhạt ý cười: "Tiểu đệ... Sư đệ muốn thỉnh giáo sư tỷ một vấn đề!"
03/12/2020