[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 111: Tìm kiếm đại boss mạt thế (22)



Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư và ông chú y tế cắm rễ ở phòng thí nghiệm, ngày ngày ông chú y tế nghiên cứu sự thay đổi của cơ thể cô, rảnh quá lại chọc một phát vào cổ cô.


Không biết có phải do cô bị ép uống dịch thể gen không mà trước đây không có cảm giác, thì giờ khi bị ông chú chọc lại thấy đau như bị kiến cắn.


Ninh Thư thấy mình giống một con chuột bạch, là vật thí nghiệm để ông chú nghiên cứu sự tiến hóa của xác sống.


Được sống là Ninh Thư đã rất thỏa mãn rồi.


Ông chú y tế chớp lông mi cong hỏi Ninh Thư: "Nhóc muốn dậy không?" Ninh Thư gật đầu điên cuồng, cô rất muốn ngồi dậy. Cảm nghĩ về ngày nào cũng bị ông chú hai lần khử trùng, hai lần gội đầu thế nào? Là sắp bị tắm thành con ngốc rồi.


Ông chú mở xích, nói: "Nếu em dám làm hỏng cái gì trong phòng thí nghiệm, em chờ bị tung óc đi."


Ninh Thư: ...


Mở khóa xích rồi Ninh Thư cử động nhẹ, các khớp xương khắp người kêu răng rắc như đống sét rỉ.


Đứng lên, Ninh Thư bước hai bước rồi lùi một bước, cơ thể rất uyển chuyển, khả năng bật nhảy cũng vô cùng tuyệt vời. Vậy nên giờ cô đã là một con xác sống biến dị?


Cuộc sống đúng là muôn màu.


"Thấy thế nào?" Ông chú y tế hỏi Ninh Thư.


Ninh Thư bật ngón trỏ, lúc thu tay về chạm vào cái giá, tiếp đó cái giá đổ bụp xuống, ống nghiệm với bình thủy tinh và bình thuốc đều rơi loảng xoảng xuống đất.


Ninh Thư: ...


Cô chỉ chạm vào cái giá thôi mà sao đổ được nhỉ. Ninh Thư nhìn khuôn mặt vẫn lạnh tanh, mắt kính gọng vàng lóe tia sáng nguy hiểm của ông chú y tế.


Ninh Thư đang định giải thích thế nhưng chỉ thốt ra tiếng a, cô đành cúi người nhặt các thứ lên. Tiếp theo đó cô chỉ chạm cái mà lọ thuốc tanh tách nứt toác, chất hóa học ở trong bắn tung tóe hết ra ngoài.


Ninh Thư: ...


Cô có khỏe thế à? Vấn đề là có luyện Tuyệt Thế Võ Công cũng không có khỏe đến vậy.


Ông chú y tế nhìn Ninh Thư thờ ơ, Ninh Thư rất đau khổ, nhất là khi thấy ông chú chạm vào khẩu súng bên hông thì thiếu chút nữa Ninh Thư quỳ xuống.


Má ơi, cô bảo là vô tình thì ông chú có tin không.


Ông chú nhặt các thứ dưới đất lên, Ninh Thư muốn giúp một tay nhưng ông chú y tế lại ngước mắt nhìn cô, Ninh Thư thu ngay tay lại.


Ôi mẹ, nhất định cô phải học được cách khống chế cơ thể này.


Dọn phòng thí nghiệm xong, ông chú y tế dẫn Ninh Thư ra khỏi phòng thí nghiệm, Ninh Thư hỏi ông chú muốn đi đâu bằng mắt?


Ông chú y tế không để mắt đến Ninh Thư, lái xe như đang tìm gì đó. Lỗ mũi Ninh Thư giật giật, gần đây có xác sống.


Ninh Thư muốn nhắc ông chú, ông chú liếc mắt qua cô, tuyên bố: "Giờ tôi không muốn nói chuyện với em."


Ninh Thư: ...


Ông chú vẫn đang giận vụ trong phòng thí nghiệm, là ngoài ý muốn mà.


"Hú hú..."


Tiếng xác sống tru hét ngày càng gần, trông vẻ mặt thờ ơ của ông chú, Ninh Thư đang nghi ngờ có phải ông chú bị điếc hay không.


Chỉ một lát sau xác sống đã xông đến, ông chú y tế không hề hoang mang, vẫn thong dong như đang đi dạo và dừng xe lại.


Trái tim Ninh Thư run lên khi nhìn thấy nhiều xác sống thế này. Cô khẽ nhích lại gần ông chú thì lại bị ông chú đẩy ra, ông chú mở cửa xe đạp Ninh Thư một phát ra ngoài.


Ninh Thư: ...


Ninh Thư chết lặng, chú làm cái gì thế, vứt cô vào bầy xác sống à.


Cứu với, nhiều xác sống quá trời à.


Ninh Thư nhìn xác sống bên cạnh, cô vỗ cửa xe, chú ơi cứu với, nhiều xác sống thế cô không xử lý được, cô sẽ bị xác sống xâu xé đó.


"Hoa Đóa Nhi, em là xác sống, không phải con người." Ông chú thấy dáng vẻ hoảng hốt của Ninh Thư thì nhắc nhở.


Ninh Thư: (⊙o⊙)


Sao cô vẫn thấy mình là con người, không hề cảm thấy mình là xác sống nhỉ. Ninh Thư nhìn quanh một vòng, phát hiện các xác sống không tấn công cô, các xác sống xung quanh còn không dám qua chỗ cô.


Ninh Thư thở phào một hơi, trời má, làm người ta hết cả hồn, còn tưởng sẽ bị xác sống xâu xé cơ.


"Đi giết xác sống, khống chế sức mạnh của mình đi Hoa Đóa Nhi." Ông chú y tế ngồi trong xe ra lệnh cho Ninh Thư.


Ninh Thư sửng sốt rồi đi giết xác sống như điên. Những con xác sống ngửi được mùi của Ninh Thư, thấy Ninh Thư đến thì quay đầu bỏ chạy tán loạn, cố gắng tránh khỏi Ninh Thư.


Ninh Thư nhắm vào đầu xác sống, cô bóp mạnh một cái, đầu xác sống trong tay cô nổ như vụn tào phớ, vụn óc bắn tung tóe khắp mặt cô.


Ninh Thư ngây ngẩn nhìn bàn tay bẩn thỉu của mình, sao cô lại mạnh thế nhỉ?


"Sạch sẽ chút, tôi không có nhiều nước khử trùng tắm cho em đâu." Ông chú y tế nhìn khuôn mặt óc của Ninh Thư thì không dám nhìn thẳng, "Khi còn là người lôi thôi thế nào biến thành xác sống vẫn là cái dạng ấy."


Ninh Thư đã ngờ ngợ ra sức mạnh của mình, cô nhặt gậy gỗ dưới đất lên đập vào đầu xác sống, đầu xác sống nổ tung như búa đập quả óc chó, sảng khoái ghê.


"Được rồi, trở về thôi." Ông chú y tế gọi to Ninh Thư, Ninh Thư nghe thấy giọng ông chú thì định mở cửa xe ngồi vào, nhưng cánh cửa đã bị cô giật tung ra.


Ninh Thư ngẩn ngơ nhìn cánh cửa trong tay mình, cô cũng nhìn ông chú y tế sầm mặt, mắt ông chú y tế lóe sáng nguy hiểm.


Ninh Thư: ...


Bỗng nhiên trở thành cô gái mạnh mẽ làm rối bời quá.


"Cầm cửa ngồi lên nóc xe đi." Ông chú y tế nói, chỉ ngón tay lên trần xe.


Ninh Thư bĩu môi, cầm cửa xe leo lên nóc xe rồi ngồi xuống, hừm, trên nóc xe lắm bụi quá, bụi vào đầy miệng rồi.


Về đến phòng thí nghiệm, ông chú lại ném Ninh Thư vào bồn tắm rửa một lần rồi mới đi ăn gì đó.


Thấy ông chú ăn, Ninh Thư nuốt nước miếng ực ực, đương nhiên không phải vì thèm lương khô của ông chú mà là cô muốn cắn cái cổ, uống máu nóng của ông chú.


Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


Ninh Thư lặng lẽ lại gần ông chú, hít một hơi thật sâu, thơm quá đi. Ninh Thư từ từ sán lại gần cái cổ ông chú, ông chú ngoảnh mặt lại, bờ môi chạm qua mặt Ninh Thư, anh ta hừ một tiếng khinh miệt đầy ghét bỏ, rồi lôi súng ra dí vào trán Ninh Thư.


Đang đắm chìm trong hương thơm phức, bỗng trên trán xuất hiện cảm giác lành lạnh làm Ninh Thư run cả người, ngước mắt thì thấy họng súng đen ngòm đang chĩa vào cô.


Ninh Thư giả ngu, ngây thơ vô số tội xê dịch sang bên cạnh, rời xa ông chú.


Ông chú quăng cho Ninh Thư một lọ dịch thể gen, "Uống cái này đi."


Ninh Thư mở nút lọ rồi uống ực dịch thể gen, vị như nước ớt rất mất hồn.