[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 140: Nữ chính khổ không chịu nổi (19)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Ở bên Tề Sênh, Mộc Yên La cảm thấy được tôn trọng. Tề Sênh khác với những gã đàn ông khác, hắn rất dịu dàng. Tuy nàng được Tề Sênh mua về, thế nhưng Tề Sênh mang lại cảm giác rất khác biệt.


Ở Tề phủ, Mộc Yên La được hưởng thụ sự bình yên chưa từng có. Không có hai cái nhìn chòng chọc như hổ đói, ngày ngày ép nàng làm chuyện đó của hai gã đàn ông kia.


Những tưởng có thể yên bình hết đời này như thế, nàng rất có thiện cảm với Tề Sênh, thậm chí còn kể hết chuyện đã xảy ra với hai gã đàn ông trước cho Tề Sênh nghe.


Tề Sênh không xua đuổi Mộc Yên La, hắn bảo rằng hắn đã biết trước thân phận của Mộc Yên La rồi. Kinh thành dán đầy lệnh truy nã Mộc Yên La cơ mà, hắn không bận tâm quá khứ của Mộc Yên La.


Mộc Yên La càng thêm cảm động.


Bởi vậy vào một đêm nào đó, một nam một nữ quấn quít theo lẽ tự nhiên.


Mộc Yên La cảm thấy đây là khoảng thời gian sống thoải mái nhất sau khi Đông Hoa quốc sụp đổ, mặc dù là cuộc sống chờ đợi Tề Sênh ngày qua ngày.


Ấy vậy, Tề Sênh lại không cho Mộc Yên La một thân phận chính xác. Cơ thiếp không phải cơ thiếp, chính thê không phải chính thê, lắm lúc Mộc Yên La đa sầu đa cảm nghĩ ngợi có phải Tề Sênh chê nàng đã từng có quan hệ xác thịt với hai gã đàn ông, còn từng sảy thai không.


Một khoảng thời gian rất lâu sau đó, Tề Sênh không đến tìm Mộc Yên La nữa. Mộc Yên La khổ sở chờ đợi Tề Sênh đến, để rồi mãi sau mới hay tình yêu đích thực hay thanh mai trúc mã của Tề Sênh đã trở về.


Mộc Yên La chất vấn Tề Sênh, Tề Sênh ôm tình yêu đích thực hay thanh mai trúc mã và nói rằng chẳng qua Mộc Yên La chỉ là một chiếc giày rách, một kỹ nữ hắn mua về mà thôi. Đương nhiên là bằng thế nào được tình yêu đích thực, nốt chu sa trong lòng hắn.


Kế tiếp, Mộc Yên La lại bị bỏ rơi, lại suy sụp tinh thần.


Tuy miệng chê Mộc Yên La nhưng Tề Sênh vẫn rất say mê cơ thể Mộc Yên La, thỉnh thoảng vẫn đến tìm Mộc Yên La. Sau khi nghe được chân tướng đắng cay từ miệng Tề Sênh, Mộc Yên La không cho Tề Sênh lên giường nữa. Suốt ngày rửa mặt bằng nước mắt, hức hức hu hu giống như khổ sở lắm.


Mộc Yên La thế này làm Tề Sênh hơi phiền. Tuy cơ thể nàng rất tuyệt vời, làm người ta muốn mà không dừng được, nhưng ngủ với đàn bà nằm như cá chết, Tề Sênh ngủ với tình yêu đích thực còn hơn. Mộc Yên La ngày càng đau lòng, mất ăn mất ngủ, dằn vặt bản thân, làm mình tiều tụy rất nhiều.


Tóm lại chính là xoắn xuýt quấn quít lại quấn quít, tuần hoàn chán chê lại chán chê.


Tuy Tề Sênh rất chán Mộc Yên La, nhưng vẫn thường xuyên qua chỗ Mộc Yên La, muốn xxoo nhưng đều bị Mộc Yên La khóc sướt mướt chối từ.


Việc này đã làm nữ phụ chân ái ghi hận.


Tiếp theo đó đã bắt đầu câu chuyện nữ phụ độc ác hãm hại nữ chính. Thanh mai trúc mã có thai, kể chuyện tình yêu tươi đẹp, con cái kháu khỉnh trước mặt Mộc Yên La cả ngày, móc tim móc phổi Mộc Yên La.


Trong bụng nữ phụ không có hàng thật, cô ta thiết kế Mộc Yên La hại chết đứa con trong bụng, đương nhiên hàng giả trong bụng cũng bay biến.


Biết chuyện Tề Sênh tức giận vô cùng, hắn không nghe Mộc Yên La giải thích, giam luôn Mộc Yên La xuống hầm tra tấn.


Mộc Yên La chịu hết mọi tra tấn dưới hầm, may sao khi ấy chuyện làm ăn của Tề Sênh có chút trục trặc, hắn bận lo giải quyết nên đã quên mất Mộc Yên La dưới hầm.


Mộc Yên La dưới hầm bị nữ phụ chân ái hành hạ, người đầy vết thương. Nữ phụ chân ái ghét khuôn mặt này của Mộc Yên La nhất, cô ta hủy luôn mặt của Mộc Yên La.


Khi Tề Sênh nhớ đến Mộc Yên La, Mộc Yên La đã thừa sống thiếu chết rồi. Thêm vụ mặt Mộc Yên La bị hủy, Tề Sênh đã nghe theo lời xúi giục của nữ phụ chân ái, đưa Mộc Yên La đến trang viên cách xa Tề phủ vạn dặm.


Mộc Yên La đã bị đưa đi khỏi nơi này trong đau đớn như thế. Sau khi Mộc Yên La đi, Tề Sênh càng nhớ thương hơn, có khuynh hướng trở thành bệnh tương tư. Khi cũng biết nốt chu sa trong lòng mình độc ác, hắn quyết không yêu tình yêu đích thực nữa mà chạy đi tìm Mộc Yên La thế nhưng Mộc Yên La đã biến mất rồi.


Tổng kết, mỗi gã đàn ông Mộc Yên La gặp đều sẽ phải trải qua một đợt tình cảm khắc cốt ghi tâm như thế đấy.


Ninh Thư cảm thấy cái tên Tề Sênh này còn tởm hơn Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm. Cái tên này chọn cách lạt mềm buộc chặt, đánh vào trái tim, giữ Mộc Yên La lại bên mình, làm cho Mộc Yên La thích hắn.


Thu phục Mộc Yên La bằng cái danh dịu dàng như nước, sau rồi lại đối xử tàn nhẫn với Mộc Yên La. Mặc dù về sau có nhận ra tình cảm của mình với Mộc Yên La, thế nhưng Mộc Yên La đã phải trả cái giá quá đắt, nàng đã mất khuôn mặt, bông tuyết mong manh ngày xưa đã không còn.


Thảm thôi rồi.


Cũng tại Mộc Yên La không dứt khoát ngay từ đầu, gặp chuyện còn thích tự ngược cơ.


Thật sự khiến người ngoài là Ninh Thư đây xem mà lộn ruột, quá thảm.


Ninh Thư và Nguyệt Lan dọn phòng xong, một người phụ nữ trông như ma ma quản sự vào bảo Ninh Thư: "Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là thị nữ bên người thiếu gia."


Ninh Thư: (⊙0⊙)


Sao cái bộ dạng xấu xí này của cô lại trở thành thị nữ bên người Tề Sênh chứ, đã thế này mà Tề Sênh vẫn để mắt đến cô được á. Chẳng lẽ đây chính là sức hút giữa nam nữ chính, cốt truyện mãi mãi và luôn luôn kéo nam nữ chính lại gần nhau?


"Ma ma, thị nữ bên người phải làm việc gì thế?" Ninh Thư ngượng ngùng hỏi ma ma quản sự.


Ma ma quản sự khinh thường Ninh Thư, "Xì, ngươi đòi hỏi hơi nhiều đấy. Ngươi chỉ cần bưng trà rót nước, sau đó làm chút việc vặt thay thiếu gia thôi. Chẳng lẽ ngươi tưởng với cái bộ dạng này mà lại định bò lên giường thiếu gia ư? Không bò được đâu, trong tim thiếu gia đã có tiểu thư Vũ Phỉ rồi. Ngươi hoàn thành chức vụ của mình là được, nếu như ngươi có ý đồ xấu xa, thiếu gia sẽ bắt ngươi sống không bằng chết."


Ninh Thư làm ra vẻ bị dọa, Nguyệt Lan bất bình thay: "Tiểu thư nhà ta thì sao, tiểu thư nhà ta xinh đẹp như hoa, sao bà có thể coi thường tiểu thư như thế. Tiểu thư nhà ta còn là con thừa, ưm..."


Ninh Thư bịt ngay cái mồm Nguyệt Lan lại, cô nói với ma ma quản sự: "Nô tỳ đã nhớ rồi, nhất định nô tỳ sẽ giữ bổn phận, hầu hạ thiếu gia thật tốt, giúp thiếu gia sảng khoái thoải mái, phấn chấn yêu đời."


Ma ma quản sự ừ hách dịch, Ninh Thư vội khúm núm đưa cho một thỏi bạc khiến mắt ma ma quản sự sáng lên, "Ngươi rất biết điều."


Ninh Thư nói ngại: "Cảm ơn ma ma đã khen ngợi, vẫn mong ma ma chiếu cố hơn ở Tề phủ."


Sau khi ma ma quản sự đi, Nguyệt Lan bảo: "Tiểu thư làm gì vậy, chịu khổ thế này để làm gì. Tiền chúng ta vất vả bán mình chôn cha đều cho ma ma kia hơn nửa, nô tỳ đau hết cả lòng rồi đây này."


"Tiểu thư nhà em tự có kế hoạch." Ninh Thư bắt chéo chân ngoe nguẩy.