Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư há hốc mồm, người... tu chân ư?! Sao bảo là thế giới đơn giản nhất? Sao chui ra cả người của thế giới tu chân vậy? Đương nhiên Ninh Thư hiểu người tu chân là gì, là thần tiên trong mắt người thường chứ còn sao nữa.
Thế giới học đường mà lại xuất hiện nhân vật trâu bò như vậy á.
Ninh Thư hết hy vọng vào nhiệm vụ này, cô chỉ là người bình thường còn đối phương lại là thần tiên sống có thể phá đá, lập bang hội, hô mưa gọi gió. Trong trường người ta là hoa khôi được người người theo đuổi, ra ngoài trường thì là chị đại xã hội đen đấy.
Cô thấy thế giới này sắp bị Lăng Tuyết quay mòng mòng rồi.
Hai bên khác biệt một trời một vực thế này mà bảo là nhiệm vụ đơn giản à? Ninh Thư nghi cái hệ thống vô nhân tính kia cố ý chơi đểu mình lắm.
Cô nhìn nguyện vọng của nguyên chủ:
1. Làm Lăng Tuyết kiêu ngạo mất tất cả, không để Lãnh Ngạo tôi thích bị Lăng Tuyết bỡn cợt.
2. Trả thù những người bắt nạt tôi như Lăng Tuyết.
Ninh Thư: ...
Ninh Thư cảm thấy nhiệm vụ này sai quá sai. Tuy cô là người thực thi nhiệm vụ nhưng lại không có một chút lợi thế nào. Thực lực có thể san bằng mọi thứ còn cô đây hệt như con tép riu đối mặt với cá kình.
Ninh Thư gọi thầm trong lòng, thử xem có thể liên lạc với hệ thống hay không. Nguyện vọng của nguyên chủ quá khó, cô không thực hiện được. Ninh Thư biết sức mình đến đâu, xem chừng cô đã bị đá bay khi còn chưa chạm đến Lăng Tuyết rồi ý.
Cô vô cùng quý cái mạng nhỏ của mình.
Ninh Thư chỉ thử thôi mà không ngờ có thể liên lạc với hệ thống thật. Bên kia loẹt xoẹt như tiếng điện chạy vài cái rồi hệ thống mới hỏi máy móc: "Tại sao bạn lại ở thế giới này?"
Ninh Thư hộc máu, sao cô biết mình lại ở thế giới này?
"Tại sao lại ở đây? Đây là thế giới trung cấp, bạn không hoàn thành nhiệm vụ của thế giới trung cấp được! À, hình như dịch chuyển nhầm thế giới rồi. Tôi đang bị trục trặc tạm thời không thể đưa bạn trở về. Nếu bạn đã chiếm cơ thể người ủy thác, vậy phải tiếp tục thực hiện nhiệm vụ!"
Trong đầu loại loẹt xoẹt tiếng điện chạy sau đó hệ thống cứ vậy biến mất. Ninh Thư ngây ngẩn cả người, vậy là nhiệm vụ này nhân n lần độ khó? Chợt Ninh Thư chợt nhớ đến điểm may mắn của mình, có phải điểm may mắn của mình quá thấp mới xuất hiện tình huống này không? Bỏ bom chết cô rồi.
Đã vậy Ninh Thư không sợ nữa, hết đường lui thì Ninh Thư càng hộc tốc xông lên thôi. Cô đã từng chết rồi thì còn sợ cái gì nữa chứ. Nhẫn nhịn và chịu đựng là điều Ninh Thư am hiểu nhất. Giờ được nương nhờ trong cơ thể khỏe mạnh thế này, Ninh Thư còn nghĩ mình lãi to ấy.
Vụ bạo lực xảy ra vừa rồi là do nguyên chủ xông đến chỗ Lạnh Ngạo tố cáo Lăng Tuyết dính líu với xã hội đen, hơn nữa còn có quan hệ với trùm xã hội đen.
Nguyên chủ cũng tố cáo rất nhiều chuyện bẩn thỉu của Lăng Tuyết, cốt để giúp Lãnh Ngạo tỉnh táo không bị cô ta lừa.
Thật ra nguyên chủ Lâm Giai Giai nói thật, Lăng Tuyết có liên quan đến xã hội đen và chân mệnh thiên tử của Lăng Tuyết chính là trùm xã hội đen.
Khuôn mặt thiên thần mà thủ đoạn tàn nhẫn mới là kiểu Lăng Tuyết thích. Những vương tử trong trường theo đuổi chỉ là đám nhãi ranh non nớt để Lăng Tuyết chơi đồ hàng lúc nhàm chán thôi. Thế mà ba anh vương tử đó lại đi thích loại người này đấy.
Lăng Tuyết biết nguyên chủ nói xấu mình với Lãnh Ngạo, cô ta không có hứng thú với hạng tôm tép nên đã sai người dạy cho nguyên chủ một bài học, và mới có chuyện vừa rồi trong nhà vệ sinh. Người vừa đánh cô cũng là đối tượng trả thù của Lâm Giai Giai.
Hừm, gánh nhiệm vụ thì nặng mà đường thì xa!
Tạm thời Ninh Thư chưa nghĩ ra cách giải quyết, mà giờ cô cũng chẳng làm nên trò trống gì ấy. Không có gì quan trọng hơn một cơ thể khỏe mạnh vậy nên cần xử lý những vết thương trên người trước đã.
Ninh Thư mở cửa buồng vệ sinh ra khỏi nhà vệ sinh và đến phòng y tế theo trí nhớ. Đang trong giờ học nên không có người lảng vảng bên ngoài hành lang.
Cán bộ y tế là một anh chàng hơn hai mươi tuổi, mắt kính đeo hững hờ nơi sống mũi làm khuôn mặt đẹp trai của anh ta càng thêm nho nhã, áo dài trắng khoác trên người trông cũng quyến rũ ra phết. Tóm lại anh ta là một chàng trai vô cùng hấp dẫn.
Chỉ với một căn phòng không phải nữ sinh bị đau bụng cũng bị đau chân, quá hơn là đến kỳ kinh nguyệt cũng đến để thầy y tế xoa bụng cho, là đủ hiểu người đàn ông này được bao nhiêu nữ sinh chào đón rồi.
Cô nhìn những đôi mắt bắn tim của nữ sinh và không thấy họ khó chịu chỗ nào hết. Ở đây chỉ có mình cô bị thương, có thể cho cô lên trước không?
Ninh Thư dựa vào tường vô cùng vất vả mới đợi được đến lượt mình. Thầy y tế nhìn Ninh Thư, khuôn mặt đẹp trai thấy mặt cô xanh tím thì ngạc nhiên ra mặt. Chắc là có nhiều người giả bệnh quá mà bỗng nhiên chui ra một người bị thương thật làm thầy y tế vừa ngạc nhiên vừa hứng thú đây mà.
Ninh Thư chỉ vào cục u trên trán và bảo: "Xử lý giúp em cái."
Ban đầu cô còn tưởng cán bộ y tế là phụ nữ mà thế nào lại là một anh đẹp trai nên không cần anh ta xử lý vết thương trên người.
Đẹp trai thế này mà làm thầy y tế lãng phí quá đấy. Đúng là địa bàn của nữ chính có khác, ngay cả thầy y tế cũng là giống đực quyến rũ đến vậy.
Thầy y tế dí mạnh kẹp bông tẩm cồn sát trùng vào mặt Ninh Thư làm Ninh Thư nghiến răng kèn kẹt. Thầy y tế không thù không oán cũng nặng tay với cô. Cả cái ICE này đều bị Lăng Tuyết không chế hả?
Thầy y tế băng bó qua loa cho Ninh Thư rồi hỏi: "Xong rồi đó, sao lại thành ra thế này?"
Rõ ràng bị toác da mà có vậy đã xong rồi? Sưng to vậy xử lý qua loa chút đã kêu xong rồi? Mòn mông nhiều năm ở bệnh viện nên Ninh Thư biết đây là thái độ vô trách nhiệm, coi rẻ mạng sống.
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Ninh Thư chỉ cục u trên trán và nực cười: "Vậy đã xong rồi?" Xử lý qua loa làm Ninh Thư vô cùng khó chịu, không hài lòng với thái độ của thầy y tế.
Thầy y tế đẩy mắt kính, mắt kính lóe sáng tạo cảm giác nguy hiểm ngầm, anh ta nói dửng dưng như thật: "Vậy em muốn băng bó thế nào, muốn băng cả người à?"
Gia tộc nào chẳng có bác sĩ riêng, học sinh ở học viện này đâu cần cán bộ y tế, chức vụ của anh chỉ là phô cho có thôi. Bỗng nhiên gặp được học sinh tích cực như vậy làm thầy y tế nhếch mày đánh giá Ninh Thư.
Ninh Thư nghẹn họng, người ta nói chuyện hợp tình hợp lý quá và cô thì như đang trả treo vô cớ. Dịch chuyển vào đây chưa được bao lâu mà Ninh Thư loạn hết tam quan rồi. Em gái đi học ác độc đến thế, thầy y tế đi làm kiêu căng đến thế, mấy người không sợ trường học đuổi các người hả?
Ninh Thư cạn lời, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, cô đứng dậy bỏ đi. Giờ trong đầu cô chỉ có nhiệm vụ, mặc dù nhiệm vụ khó khăn cũng phải cố mà hoàn thành.