Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư quyết định bán phá giá cổ phần công ty nhà họ Tiêu và nhà họ Tô, cầm tiền trong tay mới có giá trị.
Về bạn chủ tịch bị Ninh Thư tát sưng mặt, anh ta đội đầu lợn đến gặp Tô Manh, mà Tô Manh cũng chẳng nhận ra đây là Tiêu Diễn, cô ta hét lên kêu cứu mạng.
Tiêu Diễn chỉ biết nhìn Tô Manh bằng đôi mắt si tình, mặt sưng miệng phù nói không rõ: "Là tôi, Tiêu Diễn đây."
Tô Manh giật mình, sốt sắng hỏi thăm: "Anh sao vậy?"
Tiêu Diễn muốn nhếch mép khiêu gợi nhưng lại động đến vết thương trên mặt làm đau đến chửi thề, mãi sau mới lên tiếng: "Em đang lo cho tôi hả?"
"Hừ..." Tô Manh xinh đẹp hừ lạnh một cái, ngoảnh đi không nhìn Tiêu Diễn nữa, "Tôi và anh không quan không hệ, tại sao tôi phải lo cho anh. Tôi không muốn nhìn thấy anh, hừ, anh về đi."
Đôi mắt Tiêu Diễn lấp lánh ý cười, "Tôi biết em lo cho tôi, thừa nhận có sao đâu."
"Anh có vợ anh lo rồi, nào đến lượt tôi lo lắng." Tô Manh liếm đôi môi anh đào căng mọng, Tiêu Diễn nhìn mà nuốt nước bọt.
"Em đừng đùn đẩy tôi cho con khốn đó, mặt tôi đều do con khốn đó tạo thành đây." Tiêu Diễn đay nghiến, tiếng nói rít qua kẽ răng nghe mà ai oán.
"Tuy tôi rất ghét Tô Nhiễm nhưng cũng biết Tô Nhiễm rất yêu anh, tại sao lại đánh anh được chứ. Chị ta nhẫn tâm thật đấy, sao có thể đánh anh thành ra thế này được." Tô Manh vừa nói vừa chạm nhẹ vào mặt Tiêu Diễn.
Mắt Tiêu Diễn sáng rực, mới đó Tô Manh vẫn tức chuyện Tô Nhiễm mang thai, vẫn không đoái hoài đến mình, giờ đã chủ động quan tâm anh rồi. Tiêu Diễn tóm ngay lấy tay Tô Manh, rên rỉ, "Mặt của tôi đau quá."
"Ôi..." Tô Manh trợn trừng đôi mắt lấp lánh kiểm tra Tiêu Diễn, "Tôi làm anh đau à? Tôi đi tìm thuốc cho anh."
Tiêu Diễn kéo Tô Manh muốn đi tìm thuốc lại vào lồng ngực mình, đôi mắt nhìn Tô Manh rực lửa, nói dịu dàng: "Em là thuốc của tôi, gặp em là tôi cảm thấy không đau nữa rồi."
Dứt lời là xông đến hôn Tô Manh. Ban đầu Tô Manh còn giãy nhẹ, trợn mắt hoảng sợ, nhưng sau đó thì nhắm mắt lại.
Tiêu Diễn đè Tô Manh xuống ghế, sờ soạng người Tô Manh khiến mặt Tô Manh ửng hồng, cơ thể nhũn ra rên rỉ, "Đừng đừng..."
Giọng nói ấy khiến Tiêu Diễn vô cùng kích thích, phía dưới đã dựng lên nhưng lại làm Tiêu Diễn đau điếng. Cơn đau bên dưới làm Tiêu Diễn tụt hứng như bị dội một thùng nước lạnh.
Con Tô Nhiễm đáng chết này. Anh đã chờ đến khi bác sĩ bảo đảm không có việc gì mới đến tìm Tô Manh rồi mà. Nơi bị Tô Nhiễm đá vào có hơi sưng lên, bác sĩ đã làm tan sưng nhưng không ngờ khi lên hứng lại rất đau.
Tô Manh trong lòng Tiêu Diễn vặn vẹo, miệng rên rỉ, đôi mắt mông lung nhìn người đàn ông trên mình.
Tiêu Diễn nhịn đau, định hôn môi Tô Manh mà chuyển sang hôn lên trán cô. Tiêu Diễn nhìn Tô Manh đầy yêu thương, "Anh sẽ chờ đến khi em hoàn toàn đón nhận anh, anh muốn cho em một đêm tân hôn thật sự."
Tô Manh chớp mắt một cái rồi bất tri bất giác nhận ra không đúng mới đẩy Tiêu Diễn ra chỉnh lại áo của mình. Cô trợn mắt mắng Tiêu Diễn: "Anh muốn cho tôi để làm gì. Anh là người đã có vợ, sao lại làm ra chuyện như thế với tôi chứ, hứ..."
"Đồ háo sắc." Tô Manh mắng Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn kéo Tô Manh đến bên cạnh mình, Tô Manh ngọ nguậy, đấm nhẹ vào vào ngực Tiêu Diễn, "Anh buông ra, đồ háo sắc."
"Đúng vậy, anh là đồ háo sắc, anh làm chuyện đó với vợ anh có gì mà không đúng." Tiêu Diễn nhìn Tô Manh nghiêm túc, "Em là người vợ duy nhất đời này của anh."
Tô Manh khựng người ngay lập tức, cô ngẩng lên nhìn Tiêu Diễn, "Anh lừa tôi, chẳng phải anh còn có chị họ sao. Anh nhớ lấy tôi và anh không có quan hệ, không có dính dáng gì hết. À không đúng, là có quan hệ chứ, anh là anh rể họ của tôi mà."
"Vợ anh chỉ có mình em thôi, còn Tô Nhiễm anh sẽ xử lý." Tiêu Diễn khàn giọng: "Không chỉ mình Tô Nhiễm, anh sẽ đòi lại nỗi oan của em, cả trả thù cho bố mẹ vợ nữa."
Tô Manh cảm động đến nóng bừng mặt, nhỏ nhẹ: "Ai là bố mẹ vợ của anh, anh đừng có gọi linh tinh, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ gả cho anh đâu."
Tiêu Diễn hứa rất nhiều điều với Tô Manh, tình yêu nảy nở trong hai người thế nhưng trong lòng Tiêu Diễn vẫn có một bóng ma đó là về đời sống sinh hoạt của anh ta.
Ra khỏi căn nhà của Tô Manh, Tiêu Diễn đến ngay bệnh viện. Chỉ cần nghĩ đến nơi đó là Tiêu Diễn lại nhớ đến cô vợ trên danh nghĩa, người phụ nữ mà anh ghét nhất.
Nghe được bác sĩ bảo không bị hỏng, Tiêu Diễn mới thở phào, sau lại hỏi tại sao lúc đó lại đau như vậy.
Bác sĩ bảo phải chú ý hạn chế, hai tháng tới không nên sinh hoạt phòng the.
Cái con Tô Nhiễm khốn khiếp đó!
Tiêu Diễn đạp chân ga lái xe về nhà họ Tiêu, Ninh Thư đã về nhà trước Tiêu Diễn rồi.
Lúc Ninh Thư về đến nhà, trong nhà yên ắng, ngay cả ông Tiêu và bà Tiêu cũng không có ở trong nhà. Cũng chẳng thấy hai cục cưng Tô Đại Bảo, Tô Tiểu Bảo đâu cả.
Ninh Thư kéo một người giúp việc lại hỏi: "Người đâu hết rồi?"
Người giúp việc thấy là cô chủ thì tỏ ra hờ hững đáp: "Tôi không biết."
Ồ, một người vớ vẩn ở nhà họ Tiêu cũng khinh cô cơ đấy. Ninh Thư giữ cánh tay người giúp việc, đanh giọng hỏi: "Người đi đâu hết rồi, tôi đang hỏi cô đấy."
Người giúp việc bị mặt lạnh của Ninh Thư hù dọa, đang định nói thì bị một giọng hét khác chặn ngang.
"Tô Nhiễm..."
Ninh Thư móc lỗ tai, giọng này nghe quen quen. Ninh Thư ngoảnh đầu lại thì thấy cái mặt sưng bầm chưa tan của Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn rảo bước qua chỗ Ninh Thư, anh ta hét vào mặt Ninh Thư: "Thứ phụ nữ ác độc nhà cô, người giúp việc mắc lỗi gì mà cô bắt đầu hành hạ cả người giúp việc hả?"
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọcbản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Ninh Thư bật cười, trông thấy người ngợm kia thì chẳng cả buồn lườm nữa rồi.
Giờ lại đội cho cô một cái mũ độc ác, thử hỏi có bao nhiêu bực đây.
Tiêu Diễn không giấu nỗi thù hằn ghét bỏ trong đôi mắt nhìn Ninh Thư, chỉ cần nhớ đến lời dặn của bác sĩ là Tiêu Diễn lại muốn xé xác Ninh Thư.
Người phụ nữ anh yêu phải chịu khổ vì ả đàn bà độc ác tham lam dối trá này, người như cô ta không cả bằng một cọng tóc của Tô Manh.
Người giúp việc trông thấy Tiêu Diễn là báo ngay: "Cậu chủ, cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ nhập viện cả rồi, bây giờ ông bà chủ đều đang ở trong bệnh viện ạ."