Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Sau khi Liễu Thiểu Hưu trả ngân phiếu cho Linh Quỳnh xong, nàng dẫn theo hai nha hoàn còn đang hoảng sợ rời đi.
Hắn chỉ nhớ rõ ngoại hình của vị Tần gia Đại tiểu thư này, còn tính cách của nàng thật ra cũng không rõ lắm.
Cho nên Liễu Thiểu Hưu chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không nghĩ nhiều.
.....
Trên đường hồi phủ, Linh Quỳnh vẫn không ngừng quan sát mặt dây chuyền ngọc bích.
Trong lòng Thu Lan và Hạ Cúc vẫn còn sợ hãi, bây giờ vẫn một trái một phải bảo vệ nàng.
Nàng đột nhiên lao ra, các nàng cũng không kịp phản ứng.
Nếu nàng xảy ra chuyện gì...
Nhưng mà tiểu thư cũng thật là lợi hại.
Linh Quỳnh đưa mặt dây chuyền lên xem, thấy mặt dây chuyền bằng ngọc bích này không phải là hàng có chất lượng cao nhất về màu sắc hay họa tiết, không có giá trị cao.
------Hành
"Quân Hành Ý...."
"Tiểu thư!!" Thu Lan kêu lên một tiếng sợ hãi, Linh Quỳnh bị dọa nhảy dựng lên, mặt dây chuyền suýt chút nữa rớt xuống.
"Ngươi hoảng sợ cái gì?" Hù chết ba ba.
Vẻ mặt Thu Lan hơi lo sợ, đè giọng: "Sao ngài lại dám nói thẳng tên húy của bệ hạ."
"???"'
Bệ hạ?
Đó là.... Hoàng đế á?
Con yêu lợi hại như vậy à?
Thu Lan: "Bị người khác nghe thấy là xong đời, ngài vạn ngàn lần không được gọi bậy."
Nếu như bị một người có tâm tư lớn nghe thấy, cả phủ tướng quân đều bị liên lụy.
"Aaaa." Linh Quỳnh cất mặt dây chuyền về: "Nói một chút về hắn cho ta nghe."
"....."
......
Quân Hành Ý.
Hoàng đế thứ mười của Khải Nguyệt quốc, đăng cơ năm mười ba tuổi, hiện tại đã hai mươi ba, đã trị vì mười năm.
Từ lúc Quân Hành Ý đăng cơ, đã là một con rối mất quyền lực.
Chính là một linh vật được nuôi dưỡng trong cung.
Thân thể Quân Hành Ý cũng không tốt.
Tính tình càng khỏi phải nói.
Người hầu hạ hắn, không ai làm được hơn một tháng.
[Quân Hành Ý 024]
Linh Quỳnh thở dài, đóng thanh tiến trình lại.
Con yêu là hoàng đế... Nàng có thể làm gì đây.
【Tình yêu à, mặc kệ con trai cô là hoàng đế thì vẫn là Trời là Phật, chỉ cần cô rút thẻ, đều có thể để cô tùy ý sắp xếp.】
Thời điểm con chó Lấp Lánh này lừa rút thẻ tuyệt đối sẽ không làm rơi dây xích.
"......"
Linh Quỳnh mở thanh tiến trình ra.
Đóng lại.
Rồi mở ra.
Lại đóng lại.
Lặp đi lặp lại vài lần như vậy, Linh Quỳnh quyết định----- đóng lại.
Cô không có tiền.
"Ngươi nói cái gì? Sao lại nói là lừa?"
"Có phải ta đã cứu hắn không?"
【Nhưng lúc ấy cô cũng không muốn cứu hắn....】
"Nhưng không phải cuối cùng hắn là do ta cứu à?"
[....]
Linh Quỳnh vô cùng đúng lý hợp tình nói: "Ta lấy chút tiền thù lao thì có vấn đề gì sao? Ngươi có biết nói chuyện không vậy!!"
【Không có vấn đề gì, cô đều nói đúng.】Lấp Lánh không hề có nguyên tắc nói, một lòng lừa rút thẻ【Nhưng không phải cô có tiền sao?】
Linh Quỳnh kéo kéo khóa miệng, sau đó lại bình thường, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ: "Không có tiền."
【...】
"Lừa đảo."
【???】
Linh Quỳnh kêu Thu Lan đi lấy những đồ vật lúc trước mình thích đến đây, bởi vì không có tiền mua nên bán đi.
【.....】 nàng luôn luôn có hơn một trăm biện pháp để nạp tiền.
....
Không nạp tiền, tuyệt đối không bao giờ có thể gặp được con trai.
Cho nên Linh Quỳnh lục soát hết, rồi keo kiệt, dành dụm hơn nửa tháng, cuối cùng cũng có một ít.... Tiền.
Không biết có phải thời tới hay không.
Thế nhưng nàng đột nhiên rút ngẫu nhiên được hai thẻ.
[Ưng tự hồng nhạn dẫm lên vết tuyết.]
[Chùa Bình An]
Trên mặt thẻ thứ nhất là một đêm yến hội thường thấy trên TV, bên trong không có ai, chỉ có một cái bàn được sắp xếp chỉnh tề, cùng với tấm lụa mỏng bay bay bên cạnh.
Thẻ thứ hai là cửa chính "chùa Bình An."
Tấm thẻ thứ hai vô cùng tốt, cùng lắm thì chắc đi đến "chùa Bình An" thôi.
Nhưng tấm thẻ thứ nhất...
Linh Quỳnh sợ bị rụng tóc nên đã từ bỏ suy nghĩ.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!
Quả nhiên, hai ngày sau, Linh Quỳnh nghe được trong cung có yến hội, chúng thần có thể dẫn theo người nhà tới.
Trạng thái của Tần Tĩnh Nghi mấy ngày nay không tốt lắm, hơn nữa lúc trước còn có chuyện, nên Tầm Thắng gọi người đến thông báo cho Linh Quỳnh đi chuẩn bị, đưa nàng vào cung.
Yến hội lần này là để chúc mừng sinh nhật bệ hạ.
Những năm trước bệ hạ không quan tâm đến sinh nhật, hoàn toàn không làm, năm nay không biết có chuyện gì mà đột nhiên làm.
Đương nhiên điều này cùng Linh Quỳnh.... Không có liên quan gì hết.
Việc chuẩn bị trong cung đã được hai tháng.
Linh Quỳnh chưa bao giờ vào cung, Tần Thắng mời người đến dạy quy củ cho nàng.
"Đại tiểu thư có ở đây không?"
Ngoài cửa, Nhị phu nhân đem theo người của mình đứng ngoài sân.
Linh Quỳnh đứng trên lầu hai nhìn, mấy ngày nay vị Nhị phu nhân này chưa từng tới chỗ của nàng, thế nhưng lại kêu người đưa đến đây không ít đồ vật.
Trong đó cũng là do Tần Thắng phân phó, cũng có đồ của Nhị phu nhân tự ý đưa đến.
Linh Quỳnh kêu Thu Lan cho người vào trong.
"Nhị phu nhân có việc gì không?"
Nhị phu nhân trộm nhìn cô gái mềm mại ngồi trên giường, cười nói: "Đại tiểu thư, không phải hai ngày nữa ngươi sẽ vào cung cùng với lão gia sao, nếu không, để ta làm cho ngươi một bộ quần áo."
Quần áo mặc khi vào cung rất đặc biệt, Nhị phu nhân sai người đặc biệt làm.
Màu sắc cũng không coi là tươi đẹp, dù sao tiến cung vẫn nên bớt nổi một ít, khá tốt.
Nhưng kiểu dáng và tay nghề rất đặc biệt.
Một chiếc váy nhỏ xinh đẹp, Linh Quỳnh không có lý do gì từ chối, thế nên kêu Thu Lan đến nhận.
"Nhị phu nhân mời ngồi."
"Ta không ngồi." Nhị phu nhân lắc đầu: " Ta còn có việc để làm, không quấy rầy Đại tiểu thư."
Nhị phu nhân nói xong liền mang người rời đi, không có ý dừng lại.
Thu Lan tiễn người đi, lắm miệng hỏi một câu: "Tiểu thư, đây là đang chiếu cố ngài sao?"
Mấy ngày nay, rõ ràng Đại tiểu thư càng ngày càng được sủng ái.
Người trong phủ từ trên xuống dưới đều nói chuyện này...
"Ai biết được."
Bạn nói bà ta cố ý có ý đồ, nhưng giữ bà ta ở lại nói chuyện bà ta lại từ chối.
Nếu không có ý đồ, bà ta sẽ không cần thiết đến tận nơi đưa đồ.
Đương nhiên cũng có thể do Nhị phu nhân cẩn thận, sợ cuối cùng không đưa được quần áo đến tặng, nên phải tự đảm trách.
...
Ngày tiến cung, tuyết rơi dày đặc, mây xám xếp thành từng lớp trên đỉnh đầu, có cảm giác vô cùng áp lực.
Linh Quỳnh được Thu Lan đỡ lên xe, Tần Thắng cưỡi ngựa ở phía trước.
"Phụ thân, ta cũng muốn cưỡi ngựa." Linh Quỳnh đã vào trong xe, lại đột nhiên thò đầu ra ngoài.
Tần Thắng cưỡi ngựa đi tới: "Con cũng biết cưỡi ngựa à?"
"Dạ biết ạ." Linh Quỳnh gật đầu: "Lúc ngài không ở nhà, con có học qua một chút."
Tần Thắng: "Đi, đưa một con ngựa đến cho tiểu thư."
Tần Thắng là một võ tướng, đứa nhỏ của ông, đương nhiên giống ông thì càng tốt.
Cho nên ông mặc kệ thời tiết lạnh hay không lạnh, cưỡi ngựa có thích hợp hay không.
Linh Quỳnh biết cưỡi ngựa, ông vô cùng vui vẻ.
Người làm đưa đến một con ngựa đen, Linh Quỳnh mặc một áo choàng trắng, đứng bên cạnh tạo thành một sự khác biệt rõ ràng.
Động tác lên ngựa của Linh Quỳnh vô cùng dứt khoát, thân hình nhỏ được áo choàng bọc lại, trong màn tuyết dày, lại có vài phần khí chất oai hùng hiên ngang.
Tần Thắng thấy động tác của cô thuần thục, hài lòng gật đầu, nhìn về phía đội ngũ: "Được rồi, các ngươi không cần đi theo."
Cho dù Tần Thắng là lão đại, ông vẫn là biết con gái ông khác với bọn họ, cho nên tốc độ đi cũng không nhanh lắm.
Bọn họ chỉ có thể cưỡi ngựa đến cổng hoàng cung, đổi lại có thể ngồi trên kiệu trong cung đưa đến, hoặc đi bộ vào, không thể cưỡi ngựa, dĩ nhiên xe ngựa cũng không thể vào.
Lúc này trước cửa hoàng cung có không ít người, Tần Thắng cưỡi ngựa đến thì cũng không sao, dù sao hắn vẫn luôn như vậy, nhưng tiểu cô nương đi đằng sau hắn là như thế nào?
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~