Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh còn chưa kịp nhìn kĩ thì càng lúc càng nhiều mũi tên bắn về phía họ.
Nàng đứng dậy, kéo Quân Hành Ý đi, chuẩn bị né tránh, nhưng Quân Hành Ý kéo nàng lại, vung bộ đồ lông cáo lên, kéo người vào bên trong.
Từ khe hở, Linh Quỳnh nhìn thấy Quân Hành Ý đang chạy về một hướng, sau đó có một đám người lao ra từ không trung, chạy về hướng mũi tên bắn.
Linh Quỳnh khịt mũi, vươn tay ôm lấy eo Quân Hành Ý.
Tiện nghi đã đưa tới cửa, phải chiếm.
Nhưng vào lúc này, ở trên có động tĩnh.
Linh Quỳnh ngẩng đầu lên, đồng tử co rụt lại, tuyết lở.
Trận tuyết lở này xảy ra quá nhanh khiến Linh Quỳnh và Quân Hành Ý không kịp phản ứng, hai người đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết ào ạt.
.....
Linh Quỳnh bị lạnh đến tỉnh, trước mắt là một vùng tối đen như mực, Quân Hành Ý đang ôm cô, hai người không bị tách ra.
Lúc này cô đang ở một nơi rất nhỏ.
Linh Quỳnh ngồi dậy, thử chạm lên khuôn mặt Quân Hành Ý: "Bệ hạ, bệ hạ, tỉnh tỉnh."
Quân Hành Ý không có động tĩnh gì, Linh Quỳnh cũng không nhìn thấy, trước tiên đành phải dò dẫm bốn phía.
Tay bị băng tuyết làm đông lạnh, Linh Quỳnh đã không chịu nổi, tức giận ngồi xuống tại chỗ.
Không gian hiện tại của cô không lớn, chỉ có thể ngồi xổm di chuyển, trước sau đại khái rộng khoảng 3 mét.
Cũng không rút trúng thẻ cùng nhau hoạn nạn mà!
Vì sao mọi chuyện lại thành ra như này!
"Bệ hạ...."
Linh Quỳnh lại đẩy Quân Hành Ý.
Quân Hành Ý vẫn không có phản ứng, thân thể lạnh ngắt.
Không phải chết rồi chứ?
Đáy lòng Linh Quỳnh nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy đến sờ Quân Hành Ý từ đầu tới chân.
"Ngươi sờ cái gì?"
"Bệ hạ, người tỉnh rồi!" Linh Quỳnh xấu hổ thu tay lại.
Quân Hành Ý chống mặt đất ngồi xuống: "Đây là nơi nào?"
"Không biết." Linh Quỳnh đến gần hơn một ít.
"Cách xa trẫm một chút."
"Nhưng mà bệ hạ, ta lạnh." Giọng nói tiểu cô nương nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối, vừa ấm ức vừa bất lực.
Quân Hành Ý không có chút thương hại nào: "Trẫm còn lạnh đây" Hắn ôm chặt bộ lông cáo trên người lại.
Linh Quỳnh: "....."
Linh Quỳnh ngồi xổm bên cạnh, co lại một khối: "Nơi này không lớn, nếu không khí hết, chúng ta đều phải chết ở đây."
Quân Hành Ý nói cực kỳ chắc chắn: "Sẽ có người tìm được chúng ta."
"Nhưng mà bệ hạ, chúng ta còn không biết đang bị chôn ở nơi nào, cũng không biết khoảng cách từ đây đến mặt đất sâu như nào, cho dù người bên ngoài mở được chỗ này ra, cũng cần phải có thời gian, nói không chừng lúc đó, chúng ta đã chết rồi."
Linh quỳnh duỗi tay túm chặt tay áo hắn "Bệ hạ, tại sao không nhân lúc chưa chết, tận hưởng lạc thú trước mắt?"
Quân Hành Ý gạt tay cô ra: "Ngươi ngồi yên cho trẫm! Chúng ta sẽ không chết."
Linh Quỳnh thở dài, ngồi dựa vào bên cạnh, không nói nữa.
Quân Hành Ý kiểm tra xung quanh lại một lần, toàn bộ đều bị chặn, không có đường ra.
Chật vật một lúc lâu, Quân Hành Ý tin rằng không còn cách nào khác, quay về chỗ ngồi.
Hai người ngồi ở hai bên, ai cũng không nói chuyện.
Không biết đã qua bao lâu, bên chỗ Quân Hành Ý nghe được âm thanh sột soạt, sau đó Linh Quỳnh bị Quân Hành Ý lấy bộ đồ lông cáo che đầu lại.
Cô kéo bộ lông cáo xuống, nhìn qua hướng Quân Hành Ý.
Tuy rằng không thấy được gì...
"Đừng để lạnh chết." Giọng nói của Quân Hành Ý vô cùng bình tĩnh: "Trẫm không muốn ở cùng một chỗ với một khối thi thể."
"...." Ba ba sẽ không so đo với con yêu! "Bệ hạ không lạnh sao?"
"Không cần thì có thể trả lại cho trẫm."
"...."
Bộ lông cáo đặc biệt ấm áp, Linh Quỳnh mặc vào thấy ấm lên không ít.
Quân Hành Ý vẫn không lên tiếng, Linh Quỳnh có chút lo lắng, chống mặt đất đi qua: "Bệ hạ."
Quân Hành Ý không đáp lại, Linh Quỳnh thử lấy tay đụng vào Quân Hành Ý, từ quần áo đụng đến tay.
Cả người Quân Hành Ý đều lạnh ngắt, không cảm nhận được chút ấm áp nào.
"Bệ hạ?"
"Quân Hành Ý!"
"Ai cho ngươi gọi tên trẫm." Giọng Quân Hành Ý yếu hơn lúc nãy, nhưng khí thế không giảm.
"Người đừng không lên tiếng, ta sợ."
Giọng nói tiểu cô nương vô cùng mềm mại dịu dàng, có một chút run rẩy, bây giờ nắm chặt cổ tay hắn.
"...."
Quân Hành Ý có hơi buồn bực, sao nữ nhân ại phiền phức như thế.
Nhưng bây giờ hắn không còn sức lực để đối phó với cô.
"Bệ hạ."
"Quân Hành Ý...."
"Quân Hành Ý?"
"Người đừng chết mà!!"
Ý thức của Quân Hành Ý dần dần mơ hồ, giọng nói của tiểu cô nương càng ngày càng cách xa hắn.
Hắn cảm nhận được lạnh lẽo tỏa ra từ trong cơ thể.
Cái loại lạnh lẽo này, còn lạnh thấu xương hơn so với gió tuyết.
Mơ mơ màng màng, Quân Hành Ý cảm nhận được mình đang ôm một thứ gì đó rất ấm áp, theo bản năng, hắn dùng lực ôm chặt hơn, bám víu lấy chút ấm áp duy nhất này.
....
Quân Hành Ý không xác định được mình đã hôn mê bao lâu, lúc hắn tỉnh lại thì đã không còn ở cái nơi nhỏ hẹp kia nữa.
Dưới người hắn là mặt đất khô ráo, trên người đắp một bộ đồ lông cáo.
Bên cạnh có một ít ánh sáng, có thể miễn cưỡng nhìn được vài thứ.
"Người tỉnh rồi."
Quân Hành Ý vô thức siết chặt bàn tay đưa ra.
"A..... đau."
Quân Hành Ý nghe được giọng của ai đó, nhìn thấy bàn tay bị hắn nắm qua ánh sáng mờ ảo.
Đôi tay có một vài vết máu, không nhìn rõ thịt và máu, nhưng chắc chắn vô cùng thảm.
Quân Hành Ý sửng sốt, quay đầu lại.
Trên mặt đất có một ít đá vụn, cái thứ sáng lên chính là tảng đá này, sắc mặt tiểu cô nương có chút trắng bệch, đôi mắt hình như có chút hơi nước.
"Tay ngươi..."
Tiểu cô nương thu tay lại, lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Quân Hành Ý ngồi xuống, nhìn xung quanh, bên trái hắn chắc là cái nơi lúc nãy bị nhốt, lúc này được người khác đào thành một cái hố.
Hắn nhìn thấy cái động đó cũng không sâu lắm, thế nhưng dù không sâu thì một người lớn chui qua cũng không dễ dàng.
"Trẫm ngủ bao lâu rồi?"
"Ta cũng không biết nữa." Giọng nói tiểu cô nương rất nhỏ: "Người ngủ rất lâu, ta gọi cũng không tỉnh lại, một mình ta ở đây rất sợ hãi."
Quân Hành Ý quay đầu nhìn cô, cô ngồi bên cạnh, co thành một khối, ánh sáng làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt của cô.
Một lúc sau, Quân Hành Ý mới vẫy tay: "Lại đây."
Tiểu cô nương nhìn hắn một cái, chậm chạp đi tới qua.
Quân Hành Ý đắp bộ lông cáo trên người cô, sau đó ôm cô.
Tiểu cô nương lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn từ dưới bộ lông cáo : "Bệ hạ, người không lạnh sao?"
"Không lạnh." Cơ thể hắn bị lạnh như băng, sao dám trực tiếp ôm cô. Quân Hành Ý nói sang chuyện khác: "Đưa tay cho trẫm xem."
Linh Quỳnh lắc đầu: "Rất xấu."
Quân Hành Ý: "Nhanh lên."
Linh Quỳnh rụt lại, Quân Hành Ý có chút không nỡ: "Trẫm chỉ xem ngươi có bị thương nặng hay không, không chê ngươi."
Linh Quỳnh: "....."
Linh Quỳnh do dự một chút, vươn tay ra từ dưới lớp lông cáo.
Quân Hành Ý đã nhìn qua tay cô, vừa trắng vừa đẹp.
Nhưng mà bây giờ không còn giống lúc đầu.
Quân Hành Ý xé một ít vải sạch, quấn vào tay cô, sau đó lại nhét vào bộ lông cáo.
"Chờ lúc ra ngoài trẫm sẽ gọi thái y đến chữa trị cho ngươi, sẽ trở lại giống trước đây."
Linh Quỳnh ậm ừ đáp lại.
Quân Hành Ý lại hỏi: "Thông đạo này có thể đi ra ngoài không?"
"Ta không biết, ta không dám đi quá xa." Linh Quỳnh nhỏ giọng nói.
Quân Hành Ý đưa tay lên đặt xuống đầu cô, sau vài giây lại bỏ ra: "Trẫm đi xem một chút, ngươi chờ ở chỗ này."
Linh Quỳnh lắc đầu: "Ta không muốn."
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~