(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 240: Một trăm loại phương thức hiến máu(7)



Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Ngoài những điều này, chi nhánh nhỏ của ngân hàng cũng cung cấp một vài dịch vụ khu vực xám, tất nhiên mọi thứ đều dựa trên tiền đề rằng tính mạng của con người không thể bị đe dọa.

Chi nhánh cũng không ngừng nhấn mạnh: không thể làm tổn thương con người.

Nguyện vọng được chấp nhận trả góp, thời hạn tối đa là trọn đời, nhưng không thể trực tiếp lấy mạng.

Đối với cơ quan đen như chi nhánh nhỏ mà nói, tổn hại mạng người sẽ chỉ làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng.

Chỉ có không làm hại mạng người và tiền đề là mọi người đều tự nguyện, thì mới có thể bảo đảm lợi ích lâu dài.

Nhưng mà...

Chuyện mà nguyên chủ đã trải qua được tính là gì?

Đây là mục đích tới nơi này của cô.


.....

Linh Quỳnh đã điều tra tất cả các bộ phận, và triệu tập một số trưởng bộ phận mở một cuộc họp ngắn, để làm quen với nhau một chút.

Có rất nhiều nhân viên cấp cao trong bộ phận phụ trách, đa phần tuổi nghề của họ đều là năm năm trở lên.

Bọ họ không ngờ không có ai trong số họ được lên chức, ngược lại là một tiểu nha đầu được thăng lên.

Khi được thông báo, bọn họ lập tức thương lượng làm thế nào để ra oai phủ đầu.

Nhưng Linh Quỳnh không làm gì cả, chỉ để họ nói về tình hình của từng bộ phận, tất cả công việc vẫn như cũ.

Không đoạt quyền, không khoa tay múa chân.

Càng không sắp xếp người của mình vào.

Bộ dáng tiểu cô nương xinh xắn, nói chuyện cũng rất lịch sự, làm cho người ta không thể chán ghét.

Khi ra khỏi phòng họp, một đám người có hơi sững sờ.


Vậy là xong rồi?

"Tôi còn nghĩ nhân viên mới nhậm chức sẽ tam bả hỏa* không ngờ chẳng có động tĩnh gì?"

*Tân quan thượng nhiệm/nhậm tam bả hỏa – 新官上任三把火 – xīn guān shàng rèn sān bǎ huǒ: quan mới nhậm chức ba đám lửa; tục ngữ, quan mới lên chức làm một vài việc để lập uy, để dân tin phục. Nguồn: @hoasinhanhca

"Vậy...."

"Thế nhưng cô ấy nhỏ quá."

"Sẽ không phải là con gái của cao tầng nào đến đây chơi đùa chứ?"

"Người này chạy đến đây chỉ để chơi đùa?"

"Thì có gì đâu, ông xem người đi bên cạnh cô ấy chính là Phong ca của tổng bộ, chính là người có vũ lực đứng đầu đấy"

"Tôi thấy tám phần chính là con gái của cao tầng."

"Nhưng mà cao tầng không có người nào họ Hứa."

"Không phải tất cả cao tầng đều lộ diện, có mấy người chúng ta chưa từng gặp qua, càng không biết tên."


"Ngoài ra..."

"Tôi nghe nói cô ấy còn đang đi học." Có người có tin tức bát quái tương đối nhanh: "Cô ấy nhìn giống như còn đang đi học."

Linh Quỳnh nói muốn đến trường không phải là giả.

Học viện Uý Lai bên kia đã nghỉ một tuần, cô làm xong việc bên này, phải quay về đi học.

Nhưng cô đã làm thủ tục học ngoại trú, mỗi ngày đi tới đi lui hai nơi.

....

Phong ca nhìn rừng rậm được bao quanh bởi lưới sắt trước mặt, thật sự nghĩ không ra, hỏi "Phất Tẫn tiểu thư, Tân Khắc Lai nói không sai, cô học ở đây tiện hơn nhiều."

"Chương trình học ban ngày của trường học bên này có cùng tiến độ với chúng ta, chất lượng dạy học cũng không kém, sao cô cứ phải giày vò như vậy."

Huyết tộc căn bản không cần nghỉ ngơi nhiều.

Cho nên ban đêm bọn họ mới có thể tìm hiểu tri thức của huyết tộc.
Vào ban ngày thì lại học tập giống như con người.

"Tôi thích con người, không được sao?"

"....."

Được.

Linh Quỳnh tìm được đường nhỏ mà Tân Khắc Lai nói, quả thật rất nhỏ, căn bản xe không đi qua được.

Nhưng xe đạp lại có thể....

Linh Quỳnh vuốt cằm suy nghĩ, một lúc sau hỏi Phong ca: "Phong ca, anh nói, nếu tôi xin tổng bộ sửa đường cho tôi thì sao?"

Phong ca đẩy kính râm xuống: "Ngài đừng nằm mơ."

"Không thử thì làm sao biết được." Linh Quỳnh cảm thấy ước mơ này có thể thực hiện.

"...." Phong ca cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở một chút: "Vùng rừng rậm này thuộc vùng cấm của huyết tộc, nghe nói trong này có đầy rẫy huyết tộc cấp thấp đã thoái hóa, chính là cái loại không có linh trí, là huyết tộc bị du͙ƈ vọиɠ điều khiển hành động."

"Cho dù tổng bộ sẵn sàng cho ngài ngân sách, huyết tộc cũng sẽ không đồng ý cho ngài sửa đường ở đây."
"....."

Linh Quỳnh thở dài.

Ngay lúc Linh Quỳnh đang tính quay về, một giọng nói đột nhiên vang lên từ cuối đường nhỏ, có huyết tộc chạy ra từ bên trong.

Vị trí của Linh Quỳnh và Phong ca đang đứng là trong một bụi cây, vừa lúc che bọn họ lại.

Huyết tộc chạy đến tuổi cũng không lớn, bọn họ hoàn toàn không chú ý đến có người.

Mấy người chạy ra khỏi đường nhỏ, chống đầu gối thở dốc, liên tiếp quay lại nhìn về phía sau.

Một lúc sau, có người hỏi: "Hắn sẽ không chết ở bên trong chứ?"

"Chắc là không... dù sao cũng là..."

"Nhưng mà tớ nghe nói thiên phú của hắn đã bị phế đi toàn bộ, nếu thật sự chết ở bên trong...."

"Sợ cái gì,ai biết hắn vào bằng cách nào, cũng không có người khác nhìn thấy, đi thôi."

Mấy huyết tộc ngẫm lại cũng đúng, không ai nhìn thấy.

Bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
[Tình yêu, có muốn cứu mục tiêu nhiệm vụ không?] Huyết tộc vừa đi khỏi, Lấp Lánh lập tức xuất hiện.

"...."

Linh Quỳnh hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nói với Phong ca: "Phong ca, tôi muốn biết tên và địa chỉ của mấy thằng nhóc vừa rồi."

"Tại sao?" Dù sao Phong ca cũng có địa vị ở tổng bộ, điều nên hỏi vẫn phải hỏi.

"Nhìn bọn nó thấy khó chịu."

"...." Lý do này lừa ai chứ! Người ta lại không trêu chọc cô! Vẻ mặt Phong ca nghiêm lại: "Trở về rồi tôi sẽ kiểm tra."

Nhiệm vụ của hắn là giúp đỡ cô ấy.

Chỉ cần không phải chuyện làm nguy hại đến chi nhánh nhỏ của ngân hàng, hắn đều sẽ làm.

"Bây giờ anh đi đi."

"Vậy ngài..."

"Tôi sẽ tự quay về."

"...."

Linh Quỳnh chỉ huy chương trước ngực: "Tôi đeo cái này, không phải sẽ luôn có huyết tộc nhận ra được sao, sẽ không gặp chuyện xấu đâu."
"Vậy được rồi, cô căn thời gian mà trở về, dù sao bên này cũng là địa bàn của huyết tộc, không an toàn."

"Được."

Linh Quỳnh nhìn Phong ca rời đi, Phong ca quay đầu lại nhìn cô, cô còn phất phất tay.

...

Đi vào bên trong rừng rậm chính là một vùng lạnh lẽo, ánh mắt trời căn bản không thể xuyên qua các tán cây um tùm.

Mặt đất ẩm ướt, lá khô phủ một lớp dày dưới đất.

Trong không khí có một cổ mùi hương khó tả.

Giống như là mùi thối rữa trộn lẫn với mùi chất hóa học kỳ quái nào đó, dù sao cũng rất khó ngửi.

Linh Quỳnh theo đường nhỏ đi vào, hai bên đường nhỏ đều có lưới sắt, ngăn giữa đường nhỏ và rừng rậm.

Đi khoảng mười phút, cô nhìn thấy lưới sắt có một lỗ hổng.

Mặt trên còn có chút vải dệt, chắc là có người ra vào chỗ này, không cẩn thận bị thanh sắt vướng vào.
Mặt thẻ không phải là đường nhỏ này, mà là một cánh rừng.

Linh Quỳnh xoay người bước vào, rời khỏi đường nhỏ, ánh sáng trong rừng càng ngày càng ít, tầm mắt có thể nhìn thấy được những cây cối giống nhau như đúc, cuối cùng ngay cả phương hướng cũng không nhận ra được.

Như này thì sao mà tìm được?

Không phải đang đùa cô chứ?!

"Rống-----"

Một tiếng gầm thấp giống như của một loại dã thú nào đó truyền đến từ phía trước, Linh Quỳnh nhìn sang hướng đó một chút, đáng tiếc ngoại trừ cây cối thì vẫn là cây cối.

Linh Quỳnh thở dài, đi qua bên kia.

.....

Dưới gốc cây to lớn, thiếu niên bị một huyết tộc ấn xuống mặt đất, lộ ra răng nanh ố vàng, muốn cắn lên cần cổ tinh tế của thiếu niên.

Chất lỏng sền sệt chảy từ trong miệng huyết tộc, có mùi tanh hôi, bốc lên làm người ta choáng đầu hoa mắt.
Huyết tộc cấp thấp sẽ tấn công huyết tộc.

Máu của huyết tộc và huyết tộc không thể tùy tiện trộn lẫn vào nhau, nếu không sẽ sinh ra dị biến, chỉ có máu tinh khiết mới không sinh ra dị biến.

Nhưng người có máu tinh khiết không phải là quý tộc thì là hoàng tộc, thực lực cũng vô cùng mạnh, sao có thể để huyết tộc cấp thấp được hưởng thụ máu tinh khiết.

Nhưng mà...

Hắn ngửi được.

Chính là người trước mặt.

Thực lực vô cùng yếu...

Chỉ cần ăn hắn....

Ăn hắn...

Thiếu niên lấy tay chặn lại con huyết tộc kia, tay kia sờ soạng trên mặt đất, muốn tìm thứ gì đó.

Đáng tiếc hắn sờ mấy lần cũng không đụng được một khối đá nào cả.

Sức lực của thiếu niên càng ngày càng yếu, hắn nhìn thấy đồng tử đục ngầu phát ra du͙ƈ vọиɠ và hưng phấn.

Đó là sự hưng phấn khi nhìn thấy đồ ăn....
***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

— QUẢNG CÁO —