Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Hạ Di Dạ thay xong quần áo rồi đi ra, hắn vẫn còn mang cái mặt nạ kia, người xung quanh lui tới ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy có người mang, cũng không tính là kì lạ.
Kiệt Tây có được phương thức liên lạc, lúc này rất tự giác rời đi, cho hai người không gian nói chuyện.
Ánh mắt Hạ Di Dạ rơi lên cổ tay Linh Quỳnh, Linh Quỳnh thuận theo ánh mắt hắn nhìn xuống, giơ tay lên: "Đẹp không?"
". . . Ừm."
Hạ Di Dạ đưa mắt sang chỗ khác, nghiêm mặt "Làm sao cô phát hiện được tôi vậy?"
"Tôi đi theo anh vào nha." Linh Quỳnh giương mặt cười.
Hạ Di Dạ: "Cô giúp tôi sẽ đụng đến nhiều phiền phức."
"Không có việc gì, tôi có thể giải quyết." Đầu ngón tay Linh Quỳnh chạm lên hạt châu ở cổ tay, nói đến cực kỳ trấn định.
Yết hầu Hạ Di Dạ nhấp nhô, hỏi: "Cô không sợ sao?"
Tiểu cô nương nghiêng đầu, trên gương mặt ngây thơ vô tội tràn ngập sự tín nhiệm: "Trước đó tôi đã nói, ca ca làm gì cũng đúng. Chắc chắn là đám người kia bắt nạt ca ca!"
". . ."
. . .
Tân Khắc Lai đến tìm Linh Quỳnh, nói rằng hội đấu giá bắt đầu rồi.
Linh Quỳnh kéo Hạ Di Dạ cùng đi, Hạ Di Dạ cúi đầu, có mặt nạ che, Tân Khắc Lai cũng không nhận ra.
Hắn nghi ngờ dò xét hai mắt của Hạ Di Dạ "Hứa quản sự, vị tiên sinh này. . ."
"À, tôi dẫn cậu ấy từ bên kia qua." Linh Quỳnh chỉ vào hậu viện "Kiệt Tây nói có thể dẫn theo."
Kiệt Tây?
Sao cô lại biết người này rồi. . .
Tân Khắc Lai tự nhiên biết đằng sau là chỗ nào, người từ bên trong đó đi ra, là ai không cần nói cũng biết.
Tân Khắc Lai cẩn thận hỏi: "Hứa quản sự, cô còn nhỏ lắm mà?" Vậy mà bắt đầu chơi trai rồi sao!
Linh Quỳnh trừng mắt: "Nhỏ thì sao? Nhỏ thì không xứng sao?"
"Ý tôi không phải như thế. . . Nếu Hứa quản sự thích thì cứ mang theo đi." Tân Khắc Lai nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Hội đấu giá sắp bắt đầu, để tôi dẫn Hứa quản sự qua."
Hội đấu giá trên lầu, người vào trong đều là đại lão các giới.
Huyết tộc ngồi lẫn với nhân loại, không có phân chia đặc biệt gì.
Tân Khắc Lai sắp xếp cho cô ngồi ở vị trí hàng thứ hai.
"Hứa quản sự, hân hạnh được gặp."
"Hứa quản sự, cô cũng tới xem sao?"
Linh Quỳnh vừa vào, đã có người tới chào hỏi cô, đều là những người trước đó đã gặp qua.
Sau khi Hạ Di Dạ ngồi xuống chỉ muốn buông Linh Quỳnh ra, Linh Quỳnh kéo chặt hắn lại, tiến lại gần mặt hắn, thấp giọng nói.
"Ca ca, giả bộ chút đi, bị người ta phát hiện thì không tốt đâu."
Ánh mắt Hạ Di Dạ đảo qua xung quanh, cuối cùng không rút tay ra nữa, cứ để cô nắm lấy.
Linh Quỳnh quay đầu hỏi Tân Khắc Lai ngồi phía sau, "Chuyện đã làm xong chưa?"
"Hứa quản sự yên tâm, đều đã làm xong, là món đấu giá áp chót." Tân Khắc Lai lập tức bảo đảm với Linh Quỳnh.
. . .
Lần này vật phẩm của hội đấu giá này, đại đa số đều là đồ của giới Huyết tộc, có người sẽ mua chúng để sưu tập.
Trừ những thứ đó ra cũng chỉ là mấy thứ châu báu tranh chữ.
Đối với mấy thứ này Linh Quỳnh đều không có hứng thú, vừa nghe vừa ngáp.
Linh Quỳnh mở xem danh sách đồ vật đấu giá mà Tân Khắc Lai mang về, bây giờ chỉ còn chưa tới một nửa. . .
Linh Quỳnh lật ra sau hai trang, nhìn thấy mục tiêu của cô hôm nay. . .
Giá khởi điểm dọa cô giật mình.
Cô cảm thấy có thể mình không mua nổi.
Cho dù bán bình máu kia cũng căn bản không đủ. . .
Ôi đm đây là cái lâu đài cổ mà!
Thật sự là lâu đài cổ!
Cô rút được thẻ chỉ cho thấy trên màn hình của hội đấu giá hiện ra nhà của Hạ Di Dạ, toàn cảnh cũng không cho thấy.
Cô còn cho rằng chỉ giống với một căn biệt thự thông thường.
Ôi đm, ai mà ngờ là một lâu đài cổ chứ.
Xong con bê. . .
Linh - kẻ nghèo hèn - Quỳnh hoảng thành một nhóm.
Ba ba lấy đâu ra nhiều tiền như thế? !
Đấu giá có thể trả góp không?
【 Tình yêu ơi, có thể cho vay nha. 】
Thứ đồ chơi gì? Các người còn cho vay nặng lãi à?
【 Tình yêu, chúng tôi không lấy lời. 】 Lấp Lánh nói: 【 Mục tiêu của chúng tôi chính là để người chơi có một trải nghiệm tốt hơn. 】
Linh Quỳnh: ". . ."
Chẳng lẽ lại có hố khác à?
【 Tình yêu ơi, ngài đừng nghĩ chúng tôi như vậy. 】 Lấp Lánh ủy khuất.
Linh Quỳnh: ". . . Ha ha."
【 Vậy ngài vay hay không? 】
". . ."
Đấu giá còn có hai món nữa thôi sẽ đến.
Linh Quỳnh cảm thấy không được, cẩu Lấp Lánh khẳng định đang đào hố.
Không thì nào có chuyện tốt như vậy?
Ba ba mới không cần!
. . .
Mười phút sau, Linh Quỳnh nhìn vào sổ số dư còn lại rồi lâm vào trầm tư.
Làm trò chơi quả là sướng, muốn bao nhiêu tiền trực tiếp bóp méo số liệu liền sẽ có.
Linh Quỳnh than thở vì mắc nợ một khoản tiền lớn, cảm thấy cuộc sống không còn gì để luyến tiếc mà khép sổ lại, nắm lấy tay Hạ Di Dạ, cho mình chút cổ vũ.
Không phải chỉ là một khoản tiền nhỏ thôi sao? !
Ba ba có thể kiếm về!
Nuôi con yêu không dễ, hi vọng con yêu có thể tốt với ta chút. . .
"Mời mọi người bên dưới xem vật phẩm đấu giá tiếp theo." MC ra hiệu vào màn hình lớn, phía trên đầu tiên hiện ra một cảnh trong đình viện, tạo cảnh rất đẹp, vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ.
Sau đó chậm rãi lên cao kéo ra toàn cảnh.
Toàn cảnh hiện ra, người ngồi sau lập tức thảo luận.
Hạ Di Dạ nhìn chằm chằm màn hình, sự sụp đổ của tòa lâu đài hiện lên trong con ngươi sâu thẳm, lạnh lẽo.
"Tôi tin rằng chư vị ở đây không ít người đều rất quen thuộc nơi này, toà lâu đài cổ này là một trong những tòa thành cổ xưa nhất của Huyết tộc, nó được một nhà kiến trúc trứ danh của Huyết tộc thiết kế, tốn mất mười năm xây thành. . ."
MC bùm bùm nói hết lịch sử lâu đài cổ ra.
"Bây giờ người chủ lâu đài cổ vì một vài nguyên nhân không thể tiếp tục ở, cho nên mới xuất hiện ở đây."
MC nói rất sôi nổi, nhưng người phía dưới thảo luận, người muốn lấy hình như cũng không nhiều.
Hạ Di Dạ cứ nhìn chằm chằm hình ảnh lâu đài cổ thay đổi trên màn hình, đôi mắt không thèm chớp lấy một cái.
"Anh đừng lừa gạt chúng tôi, chỗ kia bị đốt đi hơn phân nửa rồi!" Cuối cùng cũng có người lên tiếng "Cái chỗ này hoàn toàn không đáng giá."
Bị Huyết tộc phá đám tại chỗ, MC hơi lúng túng, "Phần chính của tòa lâu đài cũng không bị hao tổn, chỉ cần tu sửa một chút, liền sẽ y như đúc trước kia thôi."
"Sau khi tu sửa cũng có thể hoàn toàn giống nhau sao? Mà chỗ kia ai dám ở chứ, chết. . ."
Huyết tộc đang nói bỗng im lặng, không nói tiếp.
Nhưng những Huyết tộc này biểu hiện không lấy.
Ngay cả chủ nhân của lâu đài cổ hiện giờ cũng không cần, chứng tỏ lâu đài cổ kia cũng không phải đồ tốt gì.
Căn bản là không có giá trị.
Bây giờ còn lấy ra đấu giá, làm như Huyết tộc bọn hắn coi tiền như cỏ rác ấy! !
Có vài nhân loại hơi động tâm, nghe Huyết tộc nói, lúc này cũng bỏ cuộc nửa đường.
MC không nghĩ tới là có loại tình huống này, nhanh chóng tìm người đi liên hệ chủ nhân đương nhiệm của lâu đài cổ.
Năm phút sau, giá khởi điểm trên màn hình giảm xuống một nửa.
"Tiếp đi, chúng tôi không lấy thứ này đâu, xúi quẩy!" Có Huyết tộc trực tiếp hô.
MC: ". . ."
Giá khởi điểm cứ giảm rồi lại giảm, nhưng cũng không có ai hô giá.
【 Tình yêu ơi, ngài không lấy sao? 】
Linh Quỳnh vững vàng như núi, không có chút ý định muốn lấy nào.
Cuối cùng MC đành phải bỏ đi, bắt đầu vật phẩm đấu giá kế tiếp.
Ánh mắt Hạ Di Dạ rủ xuống, nhìn hoa văn trên mặt thảm.
Linh Quỳnh nghiêng đầu liếc hắn một cái, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy con yêu lúc này có chút lạc lõng.
Nhìn thấy nhà mình bị đấu giá. . . Trong lòng không dễ chịu cũng phải.
Đau lòng cho con yêu.
Cái gì cũng muốn mua cho con yêu! ! !
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~