[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 102: Rất khó để biết, lành dữ khó đoán



Gần hết tháng 4, ngày dự sinh của Dạ Cô Tinh là cuối tháng 5. Mấy ngày này, hai bữa bé lớn lên rất nhanh, điều đó được thể hiện trực tiếp qua cân nặng của Dạ Cô Tinh, cứ như ngồi tên lửa tăng lên vậy, bụng cô tròn xoe, nhìn từ xa cứ như là viên thịt tròn vậy.

Nhưng nếu cô xoay người lại, chỉ nhìn bóng lưng thôi thì dáng cô vẫn duyên dáng như trước đây, như một cô gái mười tám đôi mươi vậy.

Diệp Nhĩ vẫn hay nói đùa, nói cô là “mặt phụ huynh, bóng lưng thiếu nữ.”

Dạ Cô Tinh cũng chẳng quan tâm đến cân nặng đang tăng như bão của mình, lúc này cô và Trương Lị vợ của Liên Kiếm Phong rất hay liên lạc với nhau.

Việc Dạ Cô Tinh mang thai là do cô ấy kiếm tra ra.

Sau một khoảng thời gian quen biết, cô khá ấn tượng với Trương Lị, cô ấy là người dịu dàng, trang nhã, thoải mái, rộng rãi, dù là tính tình, cách đối xử, y thuật, hay y đức của cô ấy đều rất đáng được người khác kính nể.

Khí chất ôn hòa, bình tĩnh, trong ánh mắt toát ra khí chất của người có học thức, rất dễ khiến cho người ta có ấn tượng tốt.

Dạ Cô Tinh cũng rất thích cô ấy.

Chỉ tiếc là cô ấy đã kết hôn với Liên Kiếm Phong nhiều năm rồi mà đến giờ vẫn chưa có con. Nguyên nhân tại sao thì Dạ Cô Tinh không tiện hỏi, hơn nữa cô cũng không thích soi mói chuyện đời tư của người khác.

Quan hệ giữa cô và Trương Lị là mối quan hệ bạn bè không vụ lợi, tự nhiên như nước vậy.

Gần tới ngày dự sinh, Dạ Cô Tinh không hề căng thẳng, nhưng An Tuyển Hoàng lại rất nôn nóng, tuy ngoài mặt thì tỏ ra rất bình thường, mặt lạnh như tiền, nhưng Dạ Cô Tinh ở bên anh lâu như vậy rồi, sao có thể không biết anh đang nghĩ gì chứ?

Nửa đêm, chờ cô ngủ rồi, người đàn ông đó đều sẽ đi ra ban công, quay lưng lại chỗ cô hút thuốc.

Mới đầu Dạ Cô Tinh còn chưa biết, bởi vì giai đoạn này cô cực kỳ thích ngủ, hễ nhắm mặt lại là có thể ngủ rất ngon, nên lúc An Tuyển Hoàng thức dậy, cô không phát hiện ra.

Có một lần, bắp chân của cô bị chuột rút, đau quá nên nửa đêm bị tỉnh dậy, thấy bên cạnh trống không, nhưng hơi ấm vẫn còn lại, ở ban công lại có ánh lửa lập lòe.

Dạ Cô Tinh cắn răng, chờ cho cơn đau qua đi, cô mới mặc quần áo rồi xuống giường, đi đến bên cạnh anh.

An Tuyển Hoàng không biết đang suy nghĩ gì, đến khi cô đi đến gần mới phát hiện ra, vội vàng dập thuốc.

“Sao em lại ra đây? Lạnh đấy.” Anh vừa nói vừa đưa cô vào phòng.

Dạ Cô Tinh không cử động, đêm đó không có trăng, ngay cả sao cũng ít, khói vẫn chưa tan, trong bóng tối mờ mịt, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông này bằng đôi mắt đen huyền, trong bóng đêm đôi mắt ấy như hai ngọn đèn sáng.

Anh không nói gì, cô cũng chỉ nhìn anh.

Cả hai cùng im lặng.

Đột nhiên, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, nhón chân lên, rồi cứ như vậy cô chẳng quan tâm gì nữa, dán môi mình lên môi anh.

Cả hai bốn mắt nhìn nhau, răng môn dán chặt vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm.

Ở giữa hai người là cái bụng cao ngất của Dạ Cô Tinh, An Tuyển Hoàng cúi đầu, hôn lại cô, rất nhanh anh đã đảo khách thành chủ, Dạ Cô Tinh theo sát tiết tấu của anh, giống như một đêm tối cả gia đình bốn người đang ôm chặt lấy nhau vậy.

Dạ Cô Tinh nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh, sợ bỏ lỡ đi cái gì.

Cô nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

An Tuyển Hoàng hơi chột dạ, nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nói: “Không có.”

“Vậy sao đang đêm hôm anh lại chạy ra ban công hút thuốc?”

“Con sắp ra đời rồi nên anh hơi căng thẳng.”

Trên mặt Dạ Cô Tinh không thay đổi gì, ánh mắt bình tĩnh, sạch sẽ trong suốt, giống như trong lòng cô đã nhìn ra tất cả mọi chuyện rồi.

“Anh đang nói dối!” Cô mạnh mẽ nói.

Đồng tử của An Tuyển Hoàng rụt lại, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại bình thường, vươn tay ôm chặt cô: “Đừng suy nghĩ linh tinh. Đi ngủ đi.”

Dạ Cô Tinh né tránh, cánh tay An Tuyển Hoàng cứng ngắc đặt ở giữa hai người.

“Anh biết không? Có lẽ, em còn hiểu anh hơn cả chính anh đó.”

Người đàn ông trầm mặc, gương mặt của anh khuất sau bóng tối, khiến người khác không thể thấy được mặt anh.

Nhưng, có nhiều lúc, có nhiều chuyện, không cần phải dùng mắt mới có thể thấy rõ được, dùng tâm có khi còn rõ hơn cả dùng mắt nữa.

“Lúc anh suy nghĩ, anh mắt đều sẽ liếc về bên trái, lúc anh giận sẽ mím môi theo bản năng, nhưng lông mày sẽ không nhíu lại, lúc anh nói dối, ánh mắt anh sẽ không nhìn thẳng về phía trước, mà sẽ dùng sự trống rỗng để che giấu tất cả cảm xúc. Mà vừa rồi, anh lại nhìn em như vậy!”

Mặt An Tuyển Hoàng hơi trầm xuống, khẽ cười, sự lạnh băng trong ánh mắt cũng dần tan đi, nói nhỏ: “Anh cũng không biết em lại hiểu anh như vậy đấy……”

Một khi để tâm, bạn sẽ gặp không kiềm chế được mà tìm kiếm thói quen, sở thích, tâm trạng….. của người đó.

Mà Dạ Cô Tinh lại vô cùng tinh tế, cô hiểu người đàn ông trước mắt mình như vậy, nên An Tuyển Hoàng có việc giấu cô, sao cô lại có thể không nhận ra cơ chứ?

“Lúc trước, khi chúng ta quyết định về ở chung với nhau, em đã từng nói.” Ánh mắt Dạ Cô Tinh nhìn về phương xa, ánh mắt mềm mại, giống như nhớ lại kí ức: “Em muốn sánh vai với anh, mỉm cười nhìn thế giới. Dù trong mưa gió cũng không sợ, muốn cùng tiến cùng lùi với anh, dù có chết cũng muốn cùng chôn ở một chỗ, anh quên rồi sao?”

“Không quên.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, chứa một loại áp lực nào đó.

“Vậy nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em sẽ cùng anh đối mặt.”

“……”

“An Tuyển Hoàng! Anh nhìn em đi.” Dạ Cô Tinh giữ mặt anh, ánh mắt nghiêm túc, An Tuyển Hoàng nghiêng đầu, Dạ Cô Tinh giữ chặt gò má anh, giọng nói lạnh tanh “Anh muốn ra tay với em à?”

Người đàn ông than nhẹ, cuối cùng thì anh cũng chịu thua: “Em biết rõ là anh không nỡ…….”

Khóe mắt Dạ Cô Tinh cay cay, nhưng cô vẫn cắn răng nhịn xuống, “An Tuyển Hoàng, anh đừng nghĩ em quá yếu đuối! Em không phải hoa tơ hồng, cũng từng trải qua bão táp mưa sa rồi! Cho dù anh không nói, em cũng sẽ tra ra được, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.”

“Anh biết, em là cây, là đại thụ có thể kề vai sát cánh với anh!” Anh cũng biết, cái cây này càng ngày càng cao, càng ngày càng vững vàng.

“Nếu đã như vậy thì anh hãy nói cho em biết đi, để em đỡ phải suy nghĩ.” Dạ Cô Tinh không chịu lùi.

An Tuyển Hoàng đột nhiên lại nở nụ cười, trong mắt có vẻ bất đắc dĩ: “Thật sự không có việc gì cả.”

Dạ Cô Tinh nghi ngờ.

“Chỉ là, còn chưa xảy ra.”

Dạ Cô Tinh sửng sốt, trong đầu hiện lên cái gì đó, ánh mắt phức tạp: “Hoàng, anh…… có phải anh cảm thấy được chuyện gì không?”

An Tuyển Hoàng do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu, ánh mắt anh dừng lại ở cái bụng hở ra của Dạ Cô Tinh: “Cảm giác rất kì lạ, không biết là tốt hay xấu, cứ loạn cả lên.”

Dạ Cô Tinh kinh ngạc, trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà cảm thấy lạnh cả người, cô biết, giác quan của An Tuyển Hoàng khác với người thường, cô đã nghe Nguyệt Vô Tình nói về chuyện đó, loại năng lực này nhiều lúc có thể hóa nguy thành an.

“Anh cảm thấy…… con chúng ta sẽ xảy ra chuyện không ổn sao?”

Dưới ánh mắt ép hỏi của Dạ Cô Tinh, cuối cùng người đàn ông cũng gật đầu, nếu không phải tối nay anh bị ép, An Tuyển Hoàng chắc chắn sẽ không dùng chuyện này khiến tâm trạng cô rối loạn.

“Càng gần ngày dự sinh, loại cảm giác này lại càng mãnh liệt.” Đồng tử của An Tuyển Hoàng đen sậm, ẩn chứa một loại toàn bạo.

“Nó đến từ lúc nào vậy?” Dạ Cô Tinh siết chặt nắm tay, nhưng giọng vẫn bình tĩnh, không hề run rẩy chút nào.

“Một tuần trước.” Mắt An Tuyển Hoàng hiện lên một tia đau đớn, anh nắm lấy tay cô, cảm giác được nắm tay cô dần thả lỏng.

Dạ Cô Tinh khẽ “ừm” một tiếng, đáy mắt đang trầm ngâm lóe lên, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt tàn nhẫn, sau đó cô từ từ thả lỏng, cười với An Tuyển Hoàng: “Binh đến tướng chặn, nước lên thì đất chắn, giờ cứ đi ngủ đi.”

“Được.” An Tuyển Hoàng vươn tay đỡ lấy thắt lưng cô: “Yên tâm, không có việc gì đâu, anh sẽ luôn ở bên em, cùng nhìn con của chúng ta bình an sinh ra.”

Cô để An Tuyển Hoàng đỡ mình vào phòng, Dạ Cô Tinh quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm, hướng về phía xa, như xuyên qua bóng tối, nhìn thẳng về phía người đang núp trong bóng tối.

Dù là ai, nếu dám làm con cô bị thương, thì nhất định phải chết!

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Dạ Cô Tinh không để An Tuyển Hoàng đi cùng, đẩy anh vào phòng làm việc, đề anh nhanh chóng giải quyết xong công việc, buổi chiều có thể ở bên cô lâu hơn.

An Tuyển Hoàng không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò cô cẩn thận, rồi sau đó đi vào phòng làm việc.

Mở video ra, giọng của Tư Kình Dận ở đầu bên kia truyền đến, cung kính gọi: “Gia chủ.”

“Chi mười lăm gần đây có động tác gì không?” Giọng An Tuyển Hoàng trầm run run, mặt nghiêm nghị.

“Không có. Không chỉ như thế, các chi còn lại đều khá yên ắng, so với trước đây thì đã bớt phóng túng rồi”

“Người trong nhà thì sao?”

“Sau bữa tiệc giao thừa, thì đã sóng yên biển lặng.”

“Để 12 người cận thị bất cứ khi nào cũng chú ý đến những hành động của người trong nhà chính, dù có biến động nhỏ nào cũng đều phải báo cáo.”

“Vâng”

“Nhớ kỹ, phải nhìn chằm chằm vào người kia đấy.”

Tư Kình Dận trầm ngâm một chút, lại mở miệng: “Gia chủ, bà chủ……” Khẽ cắn môi, nếu Lạc Địch đã không có não, cũng không thể tránh anh ta, Tư Kình Dận tự thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

“Nói.”

“Lạc Địch đã mãn hạn, một tuần trước đã hoàn thành hình phạt, vẫn còn sống đi ra, một chân đã bị thương, sau đó đã bị bà chủ gọi đi.”

Người đã từng được nhà họ An huấn luyện, mà trong chốc lát đã bị tàn phế, sẽ bị trở thành người hầu kẻ hạ, Kỷ Tình làm như vậy không được tính là vi phạm quy tắc của gia tộc, nhưng thân phận của Lạc Địch rất đặc thù, một trong bốn hộ pháp, có địa vị còn cao hơn cả tộc trưởng của chi thứ nhà họ An.

Hiện giờ cô ta bị tàn tật, đã bị bỏ rơi, theo lý mà nói thì làm người giúp việc cũng rất hợp lý, chỉ đó điều, không phải người nào cũng có thể làm được chủ nhân của cô ta……

Dù sao thì cũng là người đã từng ở bên cạnh gia chủ, cho dù đã tàn tật thì sức mạnh cũng không thể coi thường được.

Chỉ có bà già tự cho mình là đúng Kỷ Tình kia mới dám tiếp nhận, cậy già mà lên mặt, mặt dày dùng mối quan hệ mẹ con để nói chuyện, bà ta đoán chắc chắn gia chủ sẽ nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua!

An Tuyển Hoàng vuốt cằm, không biết đang nghĩ gì: “Cậu nói…… một tuần trước?”

“Phải.”

Mặt An Tuyển Hoàng trầm xuống: “Cô ta tự nguyện sao?”

Tư Kình Dận cắn chặt răng: “Phải.” Cho nên, anh ta mới khinh thường người phụ nữ ngu ngốc Lạc Địch đó! Cô ta cho rằng mình đã bị bỏ rơi nên vội vàng tìm chỗ dựa, không ngờ gia chủ chỉ giơ cao đánh khẽ! Nếu không, sẽ chẳng để cô ta đi hình ngục làm gì cho rách việc mà đã thẳng tay giết luôn rồi?

“Thôi, tùy cô ta.”

Tư Kình Dận ngạc nhiên: “Ý của gia chủ là thả cô ta sao?”

An Tuyển Hoàng ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời mập mờ: “Không vội……”

……

Một mình Dạ Cô Tinh bước đi trên con đường mòn ở vườn hoa, hoa sơn trà đã nở từng mảng lớn rồi, hoa nở đỏ rực giống như máu tươi vậy.

Gió thổi nhè nhẹ, vạt áo rộng thùng thình của cô khẽ động, phấp phới bay tạo thành một đường cong xinh đẹp.

Tuy là đường mòn, nhưng An Tuyển Hoàng đã cho người sửa sang lại mặt đường cho to ra, mỗi ngày đều phải có người dọn dẹp, không thể có đá vụn.

Bụng cô đã to tới mức che cả tầm mắt, Dạ Cô Tinh không nhìn rõ đường dưới chân, thậm chí ngay cả bước chân của chính mình cô cũng không nhìn thấy.

Nhưng, lúc cô còn đứng ở chỗ này, tầm mắt cô đã nhìn ra phía ngoài 3 bước, nên có thể thấy được những chướng ngại vật, cho nên, đi tới chỗ kia, cô luôn có thể dễ dàng tránh đi.

Mặc dù nhìn không thấy, cô cũng có thể dễ dàng đi.

Đi một bước, nhìn 10 bước, đây là đạo lý mà sư phụ từng dạy cho cô.

Xa xa có đình nghỉ mát, một người đàn ông mặc một bộ quần áo đỏ như máu, tóc đen xõa sau đầu, đôi mắt xanh thẳm, mặc dù cách xa nhưng người khác vẫn có thể nhìn ra.

Một lát sau màn đêm buông xuống, Cô Tinh đi vào đình nghỉ mát, Nguyệt Vô Tình thả chén trà trong tay xuống, tầm mắt từ từ rời khỏi bàn cờ.

Gió thổi nhè nhẹ, hoa mai tròn tròn, mái tóc đen của người đàn ông khẽ động, đôi mắt như sáng như biển rộng nhìn về phía cô: “Không ngờ cô lại đến đây……”