[Quyển 2] Bạn Gái Cũ Hắc Hoá Hằng Ngày

Chương 147: Vợ và chị vợ (15)



Đối phương bước chân đi vào.

"Duy Tĩnh?"

"Là anh."

Hai ngón tay thon dài của hắn kéo khẩu trang xuống, một gương mặt hơi tái nhợt hiện ra trước mắt cô, màu môi đạm bạc vô cùng, tựa như trải qua một hồi bệnh nặng. Cô để ý thấy cơ thể hắn cũng gầy đi không ít, xương quai xanh cũng nhô ra, sâu hoắm.

"Sao anh lại thành ra thế này?"

Mặt Lâm Lang đau lòng, duỗi tay muốn vuốt ve mặt hắn, chỉ là hai tay bị xiềng xích, cô chỉ cần động một chút cũng sẽ phát ra tiếng vang chói tay, gắt gao hạn chế hành động của cô.

"Anh tìm em rất lâu."

Lâm Duy Tĩnh nói, giọng nói khàn khàn như chứa đầy sỏi đá bên trong.

Lần xâm nhập này của hắn hiển nhiên cũng đã có chuẩn bị, xiềng xích đang trói buộc Lâm Lang trong chốc lát đã được cởi bỏ.

"Thật xin lỗi, anh tới chậm, để em chịu nhiều uất ức đến vậy."


Đầu ngón tay Lâm Duy Tĩnh vuốt ve vệt đỏ trên cổ cô, đáy mắt lướt qua một tia tối tăm sâu thẳm.

Lâm Lang khẽ lắc đầu.

"Nhưng em đừng lo, anh đã tìm ra một cách để chúng ta mãi mãi không chia lìa, cậu ta cũng chẳng bao giờ cướp em khỏi anh được nữa."

"Cách gì?"

Một chiếc khăn tay trắng tinh bịt kín miệng mũi của cô.

Là ete (thuốc gây mê).

"Đợi lát nữa em sẽ biết."

Hắn dịu dàng hôn lên trán cô, nhẹ nhàng ôm cô gái đã hôn mê lên, lái xe rời khỏi biệt thự.

-

Không biết qua bao lâu, Lâm Lang khôi phục tri giác.

Cô khẽ nhúc nhích ngón tay.

Trước khi chưa mở mắt, cô lờ mờ cảm thấy có một chùm sáng chiếu trên đỉnh đầu, sáng rựa, nóng như lửa, làm mí mắt cô cực kì khó chịu. Cô bị người ta đặt lên một chiếc bàn phẫu thuật được lau chùi vô cùng sạch sẽ, bốn phía toả đầy mùi formalin, nồng nặc, làm cô khó có thể bỏ qua.


"Em tỉnh rồi." Trước mặt truyền tới một giọng nam trong trẻo ấm áp, "Anh thấy em ngủ say quá nên không gọi em dậy."

Lâm Duy Tĩnh thay một bộ đồ phẫu thuật màu xanh nhạt, đang xoè các ngón tay để đeo bao tay vào, cẩn thận vuốt phẳng các nếp nhăn, hoàn hảo không tì vết. Hắn nghiêng đầu nhìn người đẹp ngủ say của hắn, vài sợi tóc đen rũ xuống gọng kính, trong sự văn nhã lộ ra vài phần lười biếng.

Chớp mắt Lâm Lang nghĩ tới một thành ngữ: văn nhã bại hoại.

Sau khi thầm cảm thán vài tiếng, cô bắt đầu phân tích tình huống của mình.

Một cô gái yếu duối, tay chân không có sức lực nằm trên bàn phẫu thuật, chuyện này rõ ràng không ổn chút nào.

Chẳng qua cô cũng không hoảng loạn, lúc nhiệm vụ giả đi làm nhiệm vụ sẽ gặp đủ loại tình huống, cũng đụng độ nhiều kẻ bệnh tâm thần, Lâm Lang 'thân kinh bách chiến' có thể nói đã tự động hình thành năng lực miễn dịch.


Hành động hôm nay của bác sĩ Lâm ngược lại đã chứng minh được suy đoán lúc trước của cô.

Lâm Lang đột nhiên hỏi một chuyện không hề liên quan, "Tấm thẻ treo trước cửa phòng đó, là anh đổi đúng không?"

Tuy đứa em gái Đường Mỹ Linh này ái mộ anh rể, cũng có vài tâm tư nhỏ, nhưng từ tính cách của cô ta có thể nhận ra cô ta không thích dùng não, lá gan cũng có chút nhỏ, chuyện như trộm đổi thẻ phòng cô ta hẳn là không làm được.

Trong bốn người liên quan, Lâm Lang và Từ Thiếu Kiệt đều trong trạng thái say rượu, Đường Mỹ Linh lại không có thiên phú làm chuyện xấu còn có thể che giấu hoàn hảo như vậy, người có khả năng gây án duy nhất chính là vị bác sĩ Lâm cơ trí bình tĩnh trước mặt cô.

Sau khi Từ Thiếu Kiệt tìm tới đã từng nói, cậu ta rõ ràng nhớ rõ mình đi vào phòng Lâm Lang, vẫn là dựa vào thẻ phòng để phân biệt.
Nhưng Lâm Lang phát hiện lúc hai người họ đánh nhau —— thẻ phòng không hề xảy ra vấn đề.

Một giải thích hợp lí cho chuyện này chính là: lúc bác sĩ Lâm cố ý tự sát, đi ra ngoài lấy dao gọt hoa quả đã đổi lại hai tấm thẻ trước phòng.

"Thôi xong, chuyện này lại bị em phát hiện mất rồi."

Bác sĩ Lâm đang rửa sạch những dụng cụ cần dùng để phẫu thuật, nghe thế quay đầu nở nụ cười cưng chiều với cô, "Em thật là quá thông minh, quả nhiên anh thật thích em như thế."

Lâm Lang nhìn chăm chú dáng người cao to của hắn, cô thích nhất chính là nhân lúc hắn ngủ say dùng ngón tay từng tấc từng tấc một lướt qua tấm lưng rắn chắc vĩ ngạn kia của hắn.

Người đàn ông này thật sự rất cao lớn, cho người ta một loại cảm giác an toàn mãnh liệt. Đứng ở bên cạnh hắn, hắn chính là một thành lũy phòng ngự kiên cố bất khả xâm phạm mà không kẻ địch nào có thể xuyên thủng được.
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc ——

Về mặt vũ lực, hắn có thể nhẹ nhàng áp chế Lâm Lang.

Lâm Lang muốn đánh bừa là chuyện không thể.

"Hôm đi xem nhạc kịch, có một chiếc xe đột nhiên vọt tới." Lâm Lang nói, "Người ngồi trên ghế lái cũng là anh đúng không?"

Cô bình tĩnh tự thuật, xâu chuỗi lại những điểm đáng ngờ trước kia, "Lúc chúng ta sống ở trấn nhỏ cũng thế, em luôn gặp phải một vài nguy hiểm thình lình ập tới, tỉ như Vivian, tỉ như chậu hoa rớt xuống từ gác mái."

"Nếu em đoán không sai, những chuyện này đều là kế hoạch của anh."

Lâm Lang bình tĩnh nhìn hắn, "Tại sao anh lại làm thế? Anh muốn gϊếŧ em?"

Ngón tay Lâm Duy Tĩnh kẹp ống nghiệm, lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ bên trong gợn lên một độ cong diễm lệ.

"Không sai."

Hắn không e dè thừa nhận, "Anh thật muốn gϊếŧ em. Có điều trời cao lại thật sự yêu em tha thiết, em luôn may mắn thoát khỏi mọi nguy hiểm."
"Tại sao?" Cô hỏi lại một câu.

"Chẳng lẽ lời anh thích em đều là nói dối?"

"Không." Hắn phủ nhận, "Mà ngược lại, anh càng ngày càng thích em hơn."

Hắn thích đến nỗi, đã không thể chịu được việc trên người cô lây dính hơi thở của người khác, người khác chỉ nhìn cô một cái hắn cũng cảm thấy bực bội vô cùng, sau đó thứ nảy lên trong lòng, lại là sát khí.

>>

"Anh nói dối em rất nhiều, nhiều không đếm xuể, nhưng chỉ có điều này là anh chưa bao giờ gạt em. Em không biết chính là, anh đối với em là nhất kiến chung tình."

Giọng điệu của hắn vẫn nhu tình như một, "Sau khi thi đậu đại học, anh được cử đi ra đại học nước ngoài tiếp tục học tập. Vào một mùa xuân hoa đào nở rộ, anh gặp em."

Lâm Lang cẩn thận suy nghĩ một chút, Đường Lâm Lang xuất ngoại khi học đại học năm hai, làm sinh viên trao đổi một năm ở trường nước ngoài. Nhưng giữa chừng lại xảy ra vài chuyện không mấy vui vẻ, nên mới được nửa năm Đường Lâm Lang đã kết thúc kiếp sống làm sinh viên trao đổi của mình, ngồi máy bay về nước.
Cô đọc lại cốt truyện một lần nữa, lòng hơi nặng nề.

"Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên hai ta gặp nhau: ngay trên lễ đường lộ thiên trang trí đầy hoa tử đằng, em cúi đầu đánh đàn dương cầm, mặc một bộ váy dài trắng tinh đính trân châu tinh xảo, em diễn tấu xong, khom lưng với những khán giả bên dưới, em thấy được anh, còn cười với anh nữa."

Trên mặt Lâm Duy Tĩnh lộ vẻ say mê, "Rõ ràng dưới sân khấu nhiều người như vậy nhưng em chỉ cười với một mình anh. Kể từ giây phút ấy, anh chắc chắn rằng em cũng thích anh, em cũng thích anh ngay từ lần đầu hai ta gặp mặt."

Bệnh tương tư là một bệnh tâm lý hiếm gặp, thông thường người bệnh sẽ lâm vào ảo tưởng họ đang yêu đương với một ai đó. Ở trong mắt người bệnh, 'đối tượng yêu đương' mà họ nhận định lúc nào cũng đang bày tỏ tình yêu của mình, mặc dù đối phương chỉ vô thức làm vài động tác nhỏ.
Lâm Lang có chút ngoài ý muốn chính là bác sĩ Lâm cũng là một trong số đó, bình thường hắn đều biểu hiện bản thân vô cùng tốt đẹp, bình thường hơn cả người bình thường, nào ngờ trong lòng lại ôm ý nghĩ quỷ dị bí ẩn đến như vậy.

Bác sĩ Lâm tiếp tục nói, "Vì thử tấm lòng của em, anh chọn ngay ngày sinh nhật của em tặng riêng cho em một sợi dây chuyền, bên trên thạch anh tím có khắc một chữ J."

Suy nghĩ của Lâm Lang hơi xoay chuyển, món quà sinh nhật này cũng là một hiểu lầm, khi đó Đường Lâm Lang còn tưởng rằng là do Từ Thiếu Kiệt ở trong nước đưa cho, rốt cuộc chữ cái viết tắt của tên hai người đều giống nhau.

[静 - jìng - TĨNH trong Yên Tĩnh]

[杰 - jié - KIỆT trong Kiệt Xuất]

Trong trí nhớ của Đường Lâm Lang cũng không có hồi ức đã quen nhau với Lâm Duy Tĩnh lúc còn đại học, điều này chứng tỏ bác sĩ Lâm cũng không xuất hiện trước mặt cô ấy, hắn tựa như một tên rình trộm cao minh, ở trong tối nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô ấy.
"Nhưng mà em lại không ngoan, rõ ràng đã nhận quà của anh rồi, dây chuyền cũng đeo, thế mà lại dám ve vãn đánh yêu với nam sinh khác. Anh thật sự thật sự rất ghét cái dáng vẻ em mỉm cười với bọn họ. Sao lại thế chứ? Em chỉ được cười với một mình anh, cười với anh là đủ rồi, sao lại còn muốn quyến rũ những người khác? Anh thật sự không vui, thật sự không vui."

Lâm Lang nhướng mày, "Vậy nên anh viết huyết thư đe doạ, rồi đưa vài lá gan động vật được giải phẫu vào chuyển phát nhanh gửi tới cho em?"

Đường Lâm Lang cảm thấy bản thân bị biếи ŧɦái theo dõi, sau khi cố chịu nửa năm, rốt cuộc không chịu nổi nữa gọi điện thoại tố khổ với Từ Thiếu Kiệt. Vào ngay đêm đó, Từ Thiếu Kiệt lập tức ngồi máy bay bay tới nơi này, giúp cô nhanh chóng xử lý thủ tục thôi học, mang theo Lâm Lang vẫn còn đang bần thần về nước.
Vốn dĩ Đường Lâm Lang chỉ coi Từ Thiếu Kiệt như là em trai, nhưng vì chuyện này nên cô thấy được sự đáng tin cậy trên người chàng trai này, tim đập thình thịch, tình cảm của hai người cũng bắt đầu xuyên thủng bức màn ngăn cách trong dĩ vãng, càng tiến thêm một bước.

"Anh chỉ định cảnh cáo em thôi, chứ thật sự không cố ý muốn làm tổn thương em, nhưng bạn học của em nói rằng em thật sự rất suy sụp, thậm chí suýt nữa mắc bệnh trầm cảm, anh mới chợt nhận ra mình đã làm cái gì." Bác sĩ Lâm thở dài, "Để người anh thích phải sợ anh, anh rất đau khổ."

"Sau khi em về nước, anh cũng đã tỉnh táo lại rồi, nhận ra rằng có phải bản thân không bình thường hay không. Anh chủ động đi khám bác sĩ tâm lý. Anh luôn không dám đi tìm em, bởi vì anh sợ mình lại không kiềm được mà làm chuyện gì để em bị tổn thương lần nữa. Anh cố nhịn tận bốn năm, thẳng đến khi…"
"Anh biết tin em sắp kết hôn."

Ý cười bên miệng hắn dần dần thu liễm, "Anh cho rằng anh với em là tâm hữu linh tê, em sẽ luôn luôn chờ đợi anh, chờ anh chữa khỏi bệnh. Ôm ý nghĩ như thế, anh có thể chịu đựng chuyện em tạm thời rời khỏi anh, thậm chí tìm một người bạn trai sau lưng anh."

"Anh không để bụng những chuyện đó, bởi vì anh từng làm em tổn thương một lần, em cũng có quyền làm tổn thương anh. Mà ở ngay lúc anh đang chữa bệnh còn có người thay anh bảo vệ cho em, anh cũng thấy đó là một điều rất tốt."

"Thế nhưng ——"

Giọng điệu dịu dàng của hắn chợt trở nên lành lạnh, "Thế nhưng tại sao em lại muốn kết hôn với cậu ta? Em thật sự định từ diễn thành thật, sinh con đẻ cái cho cậu ta sao hả? Anh tuyệt đối không cho phép có chuyện như thế xảy ra!"

"Thế nên anh đi tìm em gái em, còn thiết kế sự cố đó." Lâm Lang cất lời.
"Em gái của em không thông minh được như em." Hắn nói một câu như vậy, nhìn Lâm Lang, ánh mắt đan xen vô số vệt sáng, "Có điều anh có một chuyện quan trọng muốn nói rõ ràng trước, buổi tối hôm đó anh thật sự uống say, nếu em thật sự muốn phản kháng thì anh cũng không thể làm gì được em cả. Nhưng cũng may vận mệnh vẫn chiếu cố cho anh, em vậy mà uống say, mặc anh muốn làm gì cũng được."

Kí ức hôm đó hắn cũng không nhớ rõ, nhưng mềm mại, thơm ngọt lại là sự vui sướng tột độ mà hắn có thể cảm nhận được.

Lâm Lang 'oh' một tiếng, nếu bác sĩ Lâm không nói dối cô thì trình tự cốt truyện sẽ rất rõ ràng: Lúc ấy Đường Lâm Lang vẫn tỉnh táo, đẩy Lâm Duy Tĩnh đang muốn xâm phạm cô ấy xuống đất, người đàn ông này thật sự ngất đi, mới không có cách nào làm xằng làm bậy với cô ấy được.
Sau đó Đường Lâm Lang mắc bệnh trầm cảm, hiển nhiên đã không cần hắn phải ra tay.

"Tại sao lại nói cho em những chuyện này?" Lâm Lang hỏi.

Hắn hơi sững người, cúi gằm mặt như một đứa trẻ, nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng đưa cho cô một câu trả lời: "Anh phát hiện anh còn yêu em nhiều hơn anh nghĩ, không muốn em bị chết không được rõ ràng. Anh nghe người ta nói, con người ta khi sống mà bị lừa gạt, sau khi chết đi sẽ hoá thành lệ quỷ, vĩnh thế không được đầu thai —— sao mà anh nỡ để cho em gặp phải tội tình này được?"

Hắn đẩy bàn tít đến bên cạnh cô, trên bàn bày biện chỉnh tề từng món, như dao phẫu thuật, kéo, kìm kẹp kim, kềm cắt da, máy cưa xương y tế, kềm gặm xương vân vân, cộng thêm bình thủy tinh chứa formalin, chuẩn bị tương đối đầy đủ.

"Em yên tâm, anh sẽ bảo tồn mọi thứ về em một cách hoàn hảo, không một chút tì vết nào, trở thành một 'em' chỉ thuộc về mình anh." Hắn kích động mà nói, cảm xúc hưng phấn làm gương mặt tái nhợt của hắn phiếm lên một màu ửng đỏ động lòng người.
Bác sĩ Lâm cầm con dao phẫu thuật sắc bén trong tay, lưỡi dao trắng muốt chiết xạ ra ánh sáng, chiếu lên cặp kính gọng vàng của hắn.

"Vậy anh bắt đầu ngay đây."

Lưỡi dao trong tay hắn hôn lên môi Lâm Lang, hắn kề sát vào tai cô, thở một hơi dài và ấm áp.

"Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng."