(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 204: Chị sờ mất lần đầu tiên rồi!



Editor: Shmily

---------------------

Sau khi ăn xong, Tịch Đình Ngự có việc liền rời đi trước, Hạ Thập Thất ở lại chơi với Kiêu Kiêu một lát.

Cô đưa cho Kiêu Kiêu một túi kẹo que lớn, dỗ cho cô nhóc vui vẻ, cô nhóc liền không ngừng gọi cô là "chị gái xinh đẹp".

Sau khi rời khỏi quán ăn, Hạ Thập Thất liền bắt xe về nhà.

Lúc về tới nhà thì đã là 10 giờ 20 phút, tất cả mọi người đều đã đi ngủ.

Hạ Thập Thất rón rén đi vào phòng của Đường Đậu Đậu, nương theo ánh trăng trên cửa sổ chiếu vào, cô nhìn thấy Đường Đậu Đậu đang nằm trên giường ngủ say.

Bởi vì là vừa mới về cho nên cặp sách vẫn còn đặt ở trên giường.

Hạ Thập Thất nhíu mày, định đi qua lấy cặp sách ra, kết quả vừa mới cong lưng, người trên giường đã xoay người ôm cổ cô kéo lên trên giường.

"Đường Đậu Đậu, mày giả vờ ngủ có đúng không?"

Hạ Thập Thất nằm ở trên giường, híp mắt nhìn con nhóc đang nằm đè trên người cô.

"Không giả vờ ngủ thì để chị "làm" em à?" Đường Đậu Đậu cười hề hề.

"Ừm." Hạ Thập Thất nhàn nhạt đáp lời, sau đó hỏi: "Cho nên bây giờ chị tính "làm" mày thì mày sẽ làm gì?"

"Giúp chị kiểm tra xem có còn hoàn bích chi thân* hay không."

*Hoàn bích chi thân: Tấm thân còn trong trắng.

Nói xong, Đường Đậu Đậu liền bắt đầu động tay động chân.

Cô nhóc dùng hai chân kẹp lấy hai chân của Hạ Thập Thất, sau đó dùng tay cởϊ qυầи cô...

"Đường Đậu Đậu, mày phát xuân à!"

Hạ Thập Thất duỗi tay ôm đầu Đường Đậu Đậu, xoa xoa tóc cô nàng, rất nhanh liền biến thành một mớ hỗn độn.

"Nữ không sờ đầu, nam không sờ eo!"

Đường Đậu Đậu vừa nói vừa tiếp tục cởϊ qυầи Hạ Thập Thất.

Kết quả lại bị Hạ Thập Thất phản thủ ấn ở trên giường đùa giỡn, "Đường Đậu Đậu, có phải mày quên là trước đó chị mày từng nói muốn sờ ngực mày không?"

Đường Đậu Đậu không sợ: "Chị sờ đi, nếu như chị dám sờ ngực em, em liền nói với anh rể tương lai là chị giở trò đồi bại với em, để anh ta tới dạy dỗ chị!"

Hạ Thập Thất không hề sợ lời uy hiếp của cô nhóc, quyết đoán duỗi tay bóp lấy bộ vị mẫn cảm của nó.

"A~~~!

"A a a a!"

"A a a a a!"

"Chị sờ mất lần đầu tiên rồi!!!"

Nghe tiếng gào thét của Đường Đậu Đậu, Hạ Thập Thất chỉ cảm thấy không còn lời nào để nói: "..."

Chỉ nghe qua nụ hôn đầu, cái ôm đầu, đêm xuân đầu,... Cũng chưa từng nghe qua cái sờ đầu đâu.

Hai người lại náo loạn trong chốc lát, sau đó mới an tĩnh lại.

Đường Đậu Đậu lấy bài tập về nhà ra làm, Hạ Thập Thất châm thuốc ngồi ở bên cạnh.

Bài tập làm được một nửa, Đường Đậu Đậu liền không làm nổi nữa, buông bút, quay đầu nhìn Hạ Thập Thất, "Thập Thất, chị với anh rể tương lai rốt cuộc là thế nào? Hai người ngủ lần hai rồi? Cảm tình có tiến triển gì không?"

"Lần thứ hai tạm thời còn chưa ngủ." Hạ Thập Thất chậm rãi nhả khói, chờ tới khi khói tan hết, cô mới nói: "Bất quá đại thúc thật y như xuân dược sống, có rất nhiều lúc chị đều nhịn không được ý muốn "làm" hắn."

"Vậy thì chị "làm" đi nha, dù sao thì cũng chẳng phải lần đầu tiên, chị rụt rè cái gì?"

"Mày thì biết cái gì." Hạ Thập Thất hút một ngụm, nhẹ nhàng thở ra trên mặt Đường Đậu Đậu, khóe miệng gợi lên một nụ cười mị hoặc: "Quan hệ của bọn chị bây giờ thực sự rất vi diệu, thân thiết hơn so với bạn bè, thân mật hơn so với người yêu, nhưng lại mới lạ hơn so với vợ chồng, như gần mà như xa. Nếu như lại tùy tùy tiện tiện ngủ hắn, loại cảm giác đó có khả năng liền không cảm nhận được."

Đường Đậu Đậu: "..."

Quả nhiên là cô chưa đủ thành thục sao? Thập Thất nói những thứ đó, hàm nghĩa quá sâu, cô chẳng hiểu rõ ý tứ trong đó là gì.