(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 207: Động vào cô ấy một chút xem



Editor: Shmily

---------------------

Đường Đậu Đậu linh hoạt tránh đi khiến Trịnh Vũ bị vồ hụt.

"Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn không mau hỗ trợ!"

Cô ta quát lớn với mấy tên lưu manh, mấy người đó lập tức tiến lên vây quanh Đường Đậu Đậu.

"Dạy dỗ nó thật tốt cho tao!"

Nghe được mệnh lệnh của Trịnh Vũ, đám người vội vàng xắn tay áo lên, hung tợn tới gần Đường Đậu Đậu.

Lưng Đường Đậu Đậu đã dán ở trên vách tường, cô không còn đường lui, chỉ có thể lao về phía trước mà đánh.

Nhưng dù sao cô cũng mới chỉ là một bé gái chưa thành niên, ở trước mặt đám đàn ông cao to lực lưỡng như thế này, nhìn thế nào cũng thấy thật bé nhỏ.

Tay cô bị giữ chặt, mắt thấy cây kéo kia chuẩn bị rơi xuống tóc mình...

"Động vào cô ấy một chút xem."

Thanh âm lạnh như băng truyền tới, giống như thanh âm của ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục khiến cho người phải khiếp sợ.

Đám lưu manh dừng động tác, bao gồm cả Trịnh Vũ đều quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra.

Người đàn ông với dáng người thon dài thẳng tắp đứng ở đầu hẻm, ngũ quan giống như điêu khắc, ánh mắt lăng lệ, toàn thân tản ra một cỗ hơi thở nguy hiểm.

Chỉ nhìn hắn một cái thôi mà đám lưu manh đều sợ tới mềm cả chân.

Đường Đậu Đậu thấy được Thất Dạ, trong nháy mắt liền cảm thấy an tâm.

Phảng phất như đang trôi nổi phiêu bạt giữa biển rộng mà gặp được một khúc gỗ cứu mạnh vậy.

Nhìn thấy người tới là Thất Dạ, trong mắt Trịnh Vũ cũng hiện lên một tia sợ hãi, cô ta biết Thất Dạ, cũng biết thân phận của hắn, cho nên cũng biết tới giao tình giữa hắn và Tịch Đình Ngự rất tốt.

Nhưng sau đó lại nghĩ tới, cô ta đông người hơn, cho dù có thêm một Thất Dạ cũng không có gì phải sợ.

Nghĩ tới đây, Trịnh Vũ liền có thêm tự tin, nở nụ cười khinh bỉ: "Thất đại thiếu gia, tôi khuyên anh tốt nhất không nên xen vào chuyện của người khác. Rốt cuộc thì Đường Đậu Đậu với anh cũng không có quan hệ gì! Đừng trách tôi không nói trước, chỗ này là địa bàn của cha nuôi tôi, nếu anh dám làm gì tôi thì cũng đừng trách cha nuôi không khách khí với anh."

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ hơi cố kỵ cô ta vì dù gì thì thanh danh bên ngoài của Giang Chấn Thiên cũng khiến cho nhiều người sợ hãi.

Trịnh Vũ là người của ông ta, cô ta gặp chuyện, cho dù ông ta không che chở thì cũng nhất định sẽ không ngồi yên mà nhìn.

Nhưng Thất Dạ lại chỉ bất động thanh sắc đứng ở đó, sắc mặt lạnh như sương.

Trịnh Vũ nhíu mày, phân phó đám lưu manh: "Chúng mày qua đó ngăn hắn lại cho tao!"

Thất Dạ chỉ dùng một ánh mắt cũng khiến cho đám người kia kinh sợ tới mức không dám lộn xộn.

Trong lúc nhất thời, nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống vài độ.

Trịnh Vũ phát hỏa: "Lời tao nói, chúng mày không nghe thấy có phải không!"

"Chị Vũ... này..."

Hiển nhiên, đám người này đang kiêng kị Thất Dạ.

Trịnh Vũ trừng mắt nhìn đám người, vẻ mặt chỉ hận không rèn sắt thành thép: "Đám phế vật chúng mày bị dọa cho choáng váng rồi có đúng không! Ngày thường phí công phí sức nuôi chúng mày, bây giờ có chút việc nhỏ cũng làm không xong! Hắn ta có mỗi một người, chẳng lẽ chúng mày còn sợ không đánh lại hắn? Còn không mau xông lên cho tao!"

Đám lưu manh nghe xong liền nuốt nước miếng, da đầu căng chặt đi về phía đầu hẻm.

"Phanh!"

Thời điểm đám người vừa mới tới gần Thất Dạ, hắn đã giơ tay lên, nắm đấm dồn lực vung tới.

Đám côn đồ căn bản không có tí kỹ thuật nào, chưa tới nửa phút, tất cả đều bị đánh cho ngã đầy đất.

Thất Dạ đứng ở chỗ đó, ưu nhã hoạt động khớp xương, ánh trăng chiếu xuống tăng thêm vài phần khí phách cho hắn, làm người khác nhịn không được mà thần phục.

Đám lưu manh căn bản không phải đối thủ của hắn, cứ như vậy bại dưới chân hắn, nằm trên mặt đất quỷ khóc sói gào.

"Thất Dạ ca ca đánh hay quá!"

Đường Đậu Đậu nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trực tiếp bỏ qua Trịnh Vũ còn đang đứng bên cạnh mình.