[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 228: Quyền chủ thực ngạo kiều (33)



Vừa nói, Tinh Chỉ vừa lấy một chiếc khăn lụa ra.

Nam Nhiễm lau tay vào tấm khăn lụa trên tay nàng ta.

Mí mắt khẽ rũ.

"Rất quan trọng?"

Ngữ điệu của Nam Nhiễm rất nhẹ, dường như có chút không để ý.

Tinh Chỉ lập tức nhớ đến những gì Nam Nhiễm từng nói với mình.

Lập tức trả lời: "Không quan trọng."

Dứt lời, Tinh Chỉ liền an tĩnh đi theo sau Nam Nhiễm, không tiếp tục nói chuyện nữa.

Theo sự chỉ dẫn của thị vệ, Nam Nhiễm đi vào thính đường.

Thính đường này được bố trí vô cùng đơn giản.

Bên ngoài treo một tấm biển lớn.

Phía trên là mái ngói được làm bằng thạch anh.

Thị vệ bày ra tư thế, mời.

"Cô nương, mời ngài."

Ngẩng đầu nhìn vào bên trong.

Đập ngay vào mắt là một bức tranh chữ được treo trên tường giữa thính đường.

Nét bút có lực, khí thế hào hùng.

Ở giữa thính đường là vị trí ngồi của gia chủ.

Ghế dựa ở hai bên dùng để tiếp đãi khách khứa.

Bốn cây cột sừng sững phân ra bốn phía Đông, Nam, Tây, Bắc.

Sàn được lát bằng đá cẩm thạch, trên bàn bày một cái lư hương.

Từng làn khói nhẹ lượn lờ trong không trung.

Mùi đàn hương thoang thoảng phát ra từ bốn phía.

Nam Nhiễm ngồi đại xuống một vị trí.

Rất nhanh đã có tỳ nữ mang trà lên.

Vô cùng cung kính: "Cô nương, mời dùng trà."

Chén trà được làm rất tinh xảo, xung quanh được điêu khắc hoa văn rất đẹp.

Bưng chén trà lên, vừa mới uống được một ngụm.

Đường Khô đã tới.

Hắn mặc y phục đen, hoa văn trên quần áo đều được thêu bằng chỉ vàng.

Biểu tình hờ hững, khuôn mặt như tượng tạc không hề có chút cảm xúc dao động nào.

Hắn không nói chuyện với Nam Nhiễm.

Chỉ đứng ở cửa, nhìn người đang ngồi trong thính đường uống trà.

Bên ngoài, trời đã tối, trong phòng ánh nến đung đưa qua lại.

Làm bóng của hắn trên mặt đất lắc lư liên tục, kéo dài lên cả tường.

Nam Nhiễm buông chung trà xuống.

Ngẩng đầu lên, nhìn hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vẻ mặt Đường Khô vẫn hờ hững như thường ngày đột nhiên hiện lên chút cảm xúc khác lạ.

Môi mỏng giật giật.

Yết hầu lăn lên lăn xuống một lượt.

"Gặp phụ thân của ta rồi?"

Nam Nhiễm lại bưng chung trà lên, uống một ngụm.

"Gặp rồi."

Đường Khô nghe Nam Nhiễm trả lời, hai tay dùng sức nắm chặt thành quyền, để lộ khớp xương tinh tế.

Những chuyện đó hắn đều đã nghe người bên dưới bẩm báo.

Thậm chí ngay cả việc hai người họ nói cái gì, hắn cũng biết.

Ngữ điệu của Đường Khô vẫn đạm mạc như cũ.

"Có muốn hỏi ta cái gì không?"

Nam Nhiễm ngồi ở đó chờ.

Nhìn dạ minh châu chỉ đứng ngoài cửa nói chuyện không có vào phòng.

Cô liền đứng dậy.

Đi ra ngoài cửa.

Kéo kéo y phục của hắn, lôi hắn vào trong phòng.

Vừa đi, vừa nói: "Ông ta dám gọi chàng là quái vật! Phụ thân như vậy thì có ích lợi gì?"

Dạ minh châu sáng như vậy, xinh đẹp như vậy.

Cái người phụ thân kia đúng là mắt mù.

Đường Khô nghe tới đây, lỗ tai giật giật.

Hai con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt.

Đúng rồi, ngày đó, cả người hắn đều bầm tím, nàng cũng không sợ.

Còn thích hắn đến mức muốn cởϊ qυầи áo ngủ chung với hắn.

Nghĩ đến đây.

Sự lo lắng trong lòng Đường Khô dần dần tan thành mây khói.

Ngược lại còn giơ tay, nắm tay Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm quay đầu nhìn hắn: "Đói bụng."

Lập tức nghe thấy Đường Khô nói với Tần Nhất: "Truyền thiện."

Tần Nhất cung kính lui ra ngoài.

Tầm mắt Nam Nhiễm khẽ liếc về sắc trời bên ngoài.

"Trời tối rồi."

Không nghĩ tới.

Cả ngày hôm nay cô còn chưa ăn gì.

Cô vừa nói xong, Đường Khô liền nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.

Ánh mắt chứa đầy ẩn ý.

Qua một hồi lâu, hắn mới liếm môi, dời ánh mắt đi.

Nhàn nhạt phu ra vài chữ: "Không biết xấu hổ."

Nam Nhiễm nhướng mày.

Không biết xấu hổ?

Còn chưa suy nghĩ cẩn thận tại sao thứ này lại nói như vậy.

Nam Nhiễm đã kéo kéo áo ngoài Đường Khô, trực tiếp hỏi: "Lời vừa rồi có ý gì?"

Hai tai Đường Khô nhất thời đỏ ửng.

 Hắn liếc Nam Nhiễm một cái.

Nàng đây là đã biết mà còn cố hỏi?