Edit: cầm thú
Ở Thiên Nguyên đại lục, mười sáu tuổi đã là người trưởng thành, có thể bàn luận hôn nhân.
Vì vậy, sau khi tiệc Lăng gia kết thúc, Lăng Vô Thương và Lăng phu nhân thu được một chồng lớn bát tự năm sinh.
Ừm, đều là đại công tử đại thiếu gia các gia tộc, thậm chí còn có bát tự của các đệ tử tông môn bình thường.
Những người này đều hi vọng có thể lấy được Lăng Hiểu!
"Mấy tên gia hỏa này, nghĩ cũng đẹp lắm."
Lăng Vô Thương không thèm xem mấy cái bát tự năm sinh này, liền bảo quản gia cầm đi hết.
Người ngoài không biết chuyện của Lăng Hiểu, Lăng Vô Thương thì khác hắn biết rất rõ!
Nữ nhi của mình không phải người thân thể yếu đuối, tay trói gà không chặt, đường đường là nhất phẩm vũ tông, chính là thiên tài võ đạo hiếm gặp ở Thiên Nguyên đại lục này!
Chung quy Lăng phu nhân chỉ là nữ tử bình thường, trong lòng nàng nghĩ tới, nữ nhi của mình đã trưởng thành, cũng nên quyết định cho tương lai thì hơn.
"Chuyện của bọn nhỏ chúng ta không cần quan tâm, nàng đừng quên, nữ nhi của chúng ta không phải người bình thường!"
Lăng Vô Thương khẽ thở dài một cái, qυყ đầυ nhìn thê tử đã bắt đầu tiều tụy.
Thê tử của hắn cũng chỉ là một người bình thường không có tu vi.
Mấy năm nay Lăng Vô Thương đã dùng vô số thiên tài địa bảo bồi bổ cho phu nhân, muốn giúp nàng ngưng huyết khai mạch, đáng tiếc, cho dù cố gắng bao nhiêu, nàng cũng không thể trở thành võ giả, có vô số linh dược bồi bổ, cũng chỉ có thể giúp nàng kéo dài vài năm tuổi thọ mà thôi.
Mà với tu vi của Lăng Vô Thương hiện giờ, ít nhất hắn có thể sống thêm được một hai trăm năm, những ngày sau... sẽ phải vượt qua như thế nào đây?
Hắn không muốn nữ nhi của chính mình phải gặp vấn đề như vậy...
**
Có một đám người muốn 'cưới' mình, Lăng Hiểu không hề biết.
Qua sinh nhật, nàng liền theo Lăng Tiêu và Cố Tuyết Dao ba người cùng nhau trở về Tử Trúc Lâm.
Trước khi trở về Tử Trúc Lâm, Lăng Tiêu đã hoàn toàn quen thuộc với cảnh giới võ học của mình, hơn nữa còn thuận lợi thăng cấp nhất phẩm vũ tông!
Không sai, hắn không có sử dụng bất kì đan dược phụ trợ nào, nhưng cũng không gặp bình cảnh như người ta.
Gió êm biển lặng, vô kinh vô hiểm liền đạt được tu vi nhất phẩm vũ tông!
Sau khi ba người trở về Tử Trúc Lâm, trước tiên quay về chỗ Lăng Hiểu và Lăng Tiêu ở, vừa vào sân liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang dọn dẹp trong sân.
Lăng Hiểu kinh ngạc kêu lên một tiếng.
"Hiểu nhi muội muội, đại sư huynh các người đã về rồi!"
Lăng Ngạo Thiên ném cái chổi sang một bên, cười tít mắt nhìn huynh muội hai người, sau đó ngạc nhiên nhìn sang Cố Tuyết Dao: "Cố sư muội ngươi cũng về rồi? Sao các người lại ở chung một chỗ?"
Thời điểm Lăng Ngạo Thiên rời khỏi Thượng Võ thành, Cố Tuyết Dao vẫn ở lại Lăng gia, nhưng hắn nhớ không lầm, lúc ấy Cố sư muội xin sư môn nghỉ phép, nói là Cố gia có chuyện quan trọng, cần nàng phải quay trở về gấp.
Sao nhanh như vậy... đã giải quyết xong rồi?
Cố Tuyết Dao: ...
Đúng rồi, lúc ấy nàng tìm đại lý do để xin phép chưởng môn.
Ở Thượng Võ thành mấy ngày, Lăng Tiêu không hỏi nàng cái gì, Lăng Hiểu lại giả vờ hồ đồ, Cố Tuyết Dao liền miễn cưỡng cho qua chuyện này, ai ngờ Lăng Ngạo Thiên tên này lại thích xen vào chuyện của người khác chứ?
"Ừm, thật ra lúc ở Thượng Võ thành ta nhận được thư của người nhà, trong thư nói sự việc trong nhà đã được giải quyết, cho nên ta không cần trở về, vì vậy ta không về nữa, quấy rầy Lăng phủ một thời gian, sau đó mới cùng Lăng sư huynh và Hiểu nhi cùng nhau quay về sư môn."
"À..., hóa ra là vậy."
Lăng Ngạo Thiên không chút nghi ngờ, quay đầu nhìn Lăng Tiêu và Lăng Hiểu: "Đúng rồi, chưởng môn căn dặn khi nào hai huynh muội các người trở về thì đi tìm nàng và đại trưởng lão, hình như có chuyện gì đó rất quan trọng muốn thương lượng với các người."
"Được."
Lăng Hiểu và Lăng Tiêu liếc nhau một cái, đồng thời gật đầu.