Chỉ còn ba tháng nữa Âu Dương Túy tròn mười sáu tuổi, độ tuổi này là quãng thời gian đẹp nhất của thời thanh xuân.
Tất nhiên, đối với những người trong võ lâm thì cái tuổi này mới bắt đầu học võ có hơi muộn.
Nhưng may thay, hai vị võ sư mà Âu Dương Văn mời tới đều là cao thủ võ lâm, một vị am hiểu công phu quyền cước, vị còn lại giỏi thiện xạ và bắn cung!
Nếu học được võ công của hai vị cao thủ võ lâm này, tương lai cho dù là cận chiến hay ra chiến trường giết địch, vẫn là một cao thủ.
......
""Xem ra cha ngươi rất kỳ vọng vào ngươi, võ nghệ của vị võ sư này không tồi.""
Lúc này, Âu Dương Túy đã bắt đầu lớp học võ cơ bản.
Vị võ sư dạy hắn hôm nay chính là vị am hiểu công phu quyền cước kia.
Vị võ sư này rất có trách nhiệm, dạy hắn từ những cái cơ bản nhất, động tác rất chậm, vừa dạy Âu Dương Túy, còn vừa giải thích cho hắn các loại kiến thức về võ học, xác định huyệt vị và điểm yếu trên cơ thể người, v...v...
Lăng Hiểu vừa nghe vừa gật gù.
Vị võ sư này thực sự có tài nha!
Nhưng...
Lăng Hiểu quay đầu nhìn Âu Dương Túy.
Con hàng này đã buồn ngủ, hoàn toàn không nghiêm túc nghe giảng một chút nào!
""Ngươi tỉnh táo lại cho ta, chăm chú nghe giảng đi!""
Một cơn gió lạnh thấu xương kèm theo giọng nói của Lăng Hiểu khiến cho Âu Dương Túy trong nháy mắt tỉnh lại.
"Ta thích tập võ, ta thích luyện võ!""
Âu Dương Túy hô khẩu hiệu theo bản năng, võ sư đứng bên cạnh hắn trưng ra vẻ mặt khó hiểu ——
Ngươi la lên như vậy thì có ích gì?
Ngươi vẫn nên chăm chỉ học hành cho ta!
Cả buổi sáng cứ như vậy trôi qua, võ sư thứ nhất thở dài rời đi ——
Vị thiếu gia Âu Dương gia này, thực sự không có thiên phú học võ!
Đến chiều, võ sư thứ hai đúng giờ tới dạy học.
Người ta nói muốn chẻ củi thì phải mài đao, vị võ sư này không gấp gáp dạy võ cho Âu Dương Túy, trước tiên là dạy cho hắn nhận biết về thương, đoản đao, sau đó lại cầm mấy cái cung cho Âu Dương Túy xem thử, cuối cùng, võ sư còn đích thân làm mẫu thể hiện kỹ thuật bắn cung bách phát bách trúng của bản thân!
Vẻ mặt Âu Dương Túy đầy thán phục ——
Lợi hại quá!
Mạnh mẽ quá!
Thương này, mũi tên này.
""Lão sư, lão sư, ta muốn học cái này, mau mau dạy cho ta cái này!""
Âu Dương Túy đối với những thứ này thực sự cảm thấy hứng thú, có lẽ, nam nhân nào trong xương cốt cũng đều có một sự yêu thích đặc biệt với các loại binh khí.
Chỉ là...
Trong tưởng tượng luôn luôn tốt đẹp.
Còn thực tế lại rất... Phũ phàng.
Âu Dương Túy phát hiện...
Những gì lão sư nói.
Hắn hoàn toàn nghe không hiểu!
Chuyện này quá xấu hổ ——
Không phải hắn không muốn học!
Cũng không phải hắn không chăm chỉ, không chịu khó.
Thực sự hắn học không vào a!
......
Cứ như vậy, nguyên một ngày lặng lẽ trôi qua.
Âu Dương Túy mệt như chó chết.
Không, không có con chó nào trong phủ cực khổ như hắn.
""Ta không học được, không học được.""
Lúc này, Âu Dương Túy như một nắm bùn nhão ngã xuống giường của mình, vẻ mặt đầy bi thương.
Trước kia người khác nói hắn là phế vật chỉ biết ăn chơi trác táng, hắn không thèm để ý chút nào, bởi vì hắn chưa bao giờ cảm thấy mình là người vô dụng!
Bản thiếu gia chỉ là không cố gắng học tập thôi, chỉ cần học tập chăm chỉ, sẽ không kém các người!
Đúng vậy, trước giờ Âu Dương Túy vẫn luôn kiên quyết nghĩ như vậy.
Mà bây giờ, thực tế giáng cho hắn một kích trí mạng ——
Hóa ra, hắn thực sự học không được.
Thật sự là một phế vật thuần chủng!
""Sau khi bị hiện thực vả mặt, ngươi bây giờ đã tỉnh táo ra chưa?""
Lăng Hiểu nhìn Âu Dương Túy nằm trên giường, nhẹ nhàng mở miệng nói: ""Ngươi bây giờ có phải đang cảm thấy bản thân mình cực kì vô dụng? Đúng không?""