[Quyển 2] Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 11: Thần Địa Ngục Của Em (11)



Cố Trường Lạc không thể nào nghĩ tới còn có loại khả năng này. Chả trách lúc trước linh cảm của cô lại đúng đến vậy. Không ngờ nghi ngờ trước đó là thật! Hạo Thành ở thế giới này vẫn có kí ức của những kiếp trước.

Anh cùng cô ngồi lại một chỗ. Anh kể cho cô nghe những gì mà anh đã trải qua.

" Lúc anh xuyên tới thế giới này lại có thể nhớ được tất cả kí ức của những thế giới trước. Anh đã rất muốn ngay lập tức đi tìm em. Nhưng anh lại không biết em hiện đang ở đâu. Có đến thế giới này không? Thế là anh đành chờ đợi. Sống dưới thân phận thần cai quản Địa Ngục Darkwin này hơn hai nghìn năm tính theo thời gian của thế giới này. Theo dõi mọi sự kiện diễn ra ở đây. Nhưng nghiễm nhiên không tìm được người nào cho anh cảm giác đó là em ".

Trường Lạc ngồi ở bên cạnh anh, trên chiếc giường ngọc trong phòng. Cô chăm chú nhìn gương mặt của anh lúc kể chuyện. Cô nhẹ giọng khẽ hỏi:

" Vậy là...lúc ở buổi tiệc tại điện thần, anh đã nhận ra em ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? ".

Đây cũng là điều mà cô thắc mắc nhất lúc này.

Quả nhiên anh gật đầu đáp lại.

" Ừm! Đúng vậy! Mặc dù hình dáng của em thay đổi qua các thế giới, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc của em! ".

Chả trách lúc đó Darkwin lại chẳng chịu làm theo cốt truyện bắt nữ chính Xita. Thay vì đó lại bắt cô đem về. Thì ra là đã tính toán trước rồi!

" Vậy cho nên là nói...anh biết đó là em nên mới bắt về đây. Nhưng nếu như hôm đó em vẫn không xuất hiện, thì có phải anh cũng làm theo cốt truyện, đem Xita đi không? ".

Lúc nói ra những lời này kì thực cô có ý trêu đùa, nào biết anh lại nghiêm túc đến vậy. Gương mặt nghiêm nghị quay sang thề thốt.

" Nếu không thể gặp em, những cô gái khác anh đều không quan tâm! ".

Cô có chút không nhịn được buồn cười. Dáng vẻ bây giờ của anh không khác gì tính cách lúc còn là Lê Hạo Thành. Quả nhiên vẫn là anh!



Chẳng trách lúc trước cô cứ có cảm giác Darkwin cư xử không giống bình thường. Giờ thì cô đã hiểu rồi!

Nhưng mà...

" Nhưng mà, tại sao ngay từ lúc đầu anh không nói cho em biết? ".

Đúng vậy! Hai người hội ngộ cũng lâu rồi, vậy mà từ lúc anh đem cô về đây đến giờ cũng không có ý định tiết lộ mọi chuyện. Là muốn giấu cô sao?

Anh nhanh chóng phủ nhận.

" Không phải! Lúc đó...anh sợ em tới đây cũng sẽ bị mất kí ức giống như anh ở những thế giới trước. Cho nên...đành phải tạm thời quan sát. Anh không dám chắc em có thể nhận ra anh. Chỉ cho đến khi anh thấy em qua gương thần. Thấy em trèo tường vào nhà mà không biết sử dụng phép thuật. Lúc đó anh liền biết là em có kí ức ".

Sau một hồi hàn huyên chuyện cũ của cặp đôi trẻ thì hai người tình cảm càng bền chặt hơn.

Anh nhìn cô, trong căn phòng tối với ánh nến lấp ló, dáng vẻ của cô hiện lên lại càng xinh đẹp và quyến rũ hơn. Anh cúi xuống, hôn lên đôi môi anh đào mềm mại.

Tay phải vén mái tóc dài của cô ra sau gáy. Từng ngón tay anh luồn qua những khe tóc của cô tạo cảm giác kích thích. Bàn tay còn lại nhẹ nhàng cởi từng lớp y phục trên người cô ra. Chiếc rèm ngủ cũng từ từ được buông xuống. Không ai biết sau lớp màn mờ ảo ảo đó có bao nhiêu là hình ảnh nóng bỏng, mặn nồng. Hai con người hòa quyện, lúc ẩn lúc hiện, ra ra vào vào không biết bao nhiêu lần...

Sau khi đã biết rõ đối phương cũng giống mình, cả hai dường như đã không còn bí mật gì với nhau. Bao gồm cả việc thiết lập cốt truyện và việc Owing gần đây bị ma chú của Harmani làm cho mu muội.

Cô nói với anh, sẽ phải xuống nhân loại một chuyến để tìm ra Cỏ Rong Khô đem về. Cô đã hứa với Xita rồi. Hơn nữa cũng phải đảm bảo nhiệm vụ ghép đôi nam nữ chính đi đến kết HE. Cho nên anh không hề phản đối. Ngược lại còn đồng ý cùng cô xuống nhân loại một chuyến.

" Anh đi với em! ". Anh cất giọng ấm áp quen thuộc mà nói.



Cô cũng tự nhiên mỉm cười đáp lại anh.

" Ưm! ".

...

Hai người sau đó liền lén xuống nhân loại. Chỉ dựa vào khả năng của anh ở thế giới này, chuyện đi xuống nhân loại chỉ cần một cái búng tay là có thể làm được.

Khi cả hai cùng đáp xuống mặt đất, chỗ hai người đang đứng là một gốc cây cổ thụ lớn. Anh lại búng tay một cái, cô và anh đều đã thay sang một bộ trang phục của con người.

Trường Lạc cùng Lê Hạo Thành đi tới khu chợ gần đó, phát hiện giữa thanh thiên bạch nhật lại có một đám người xúm xụm lại đang cử hành nghi thức gì đó. Đến gần hơn mới phát hiện ra là bọn họ đang định thiêu sống một nhân loại. Mà người bị treo trên cột gỗ chuẩn bị bị thiêu sống là một nam nhân đang gục mặt, nửa thân trên để trần. Tóc tai bù xù, cả người chằng chịt vết thương.

Cô tiến lên hỏi một người đứng trong đám đông đó.

" Này! Người đó là sao vậy? Làm sao lại bị treo lên như vậy? ".

Cô vừa dứt lời thì người kia đã quay ra mồm năm miệng mười nói với cô.

" Cô chắc là người từ nơi khác chuyển đến phải không. Để tôi nói cho nghe. Người bị treo trên kia là Lục hoàng tử. Đức vua của bọn ta bởi vì nghe được lời sấm truyền từ các vị bộ tộc thần linh, nói rằng lục hoàng tử từ khi sinh ra đã có một bên con mắt màu xanh lục khác người, xem là vận xui đem đến cho đất nước. Nếu không tế trời sẽ khiến cho đất nước rơi vào cảnh lầm than. Cho nên hôm nay dân chúng đã lập đàn tế vị hoàng tử này ".

Nói xong người kia cũng không kể tiếp mà tiến lên trước hòa vào đoàn người.

Trường Lạc quay qua nhìn anh. Cùng lúc Hạo Thành cũng nhìn cô. Hai người như hiểu ý nhau mà chuẩn bị đưa ra một quyết định táo bạo.

Tuy biết là thần không thể can thiệp vào chuyện của loài người nhưng hai người đều có chung một suy nghĩ. Tuyệt nhiên không thể thấy chết mà không cứu.