Trường Lạc theo Long vương bước vào một gian phòng ngập tràn dược khí. Đúng vậy, vì để chữa trị cho Kỳ Ngộ mà Long vương đã tìm không ít các loại thần dược cỏ thuốc đủ cả. Nhưng đều không có tác dụng. Thành ra lúc bước vào sẽ có một cảm giác cỏ dược nồng nặc sặc đến mũi.
Tầm mắt cô ngay lập tức chú ý đến một chiếc giường băng lớn. Nam nhân ẩn hiện đang nằm trên giường nghỉ dưỡng bị tấm rèm cửa che lại.
Mặc dù nói là bị phế hết tu vi nhưng dáng dấp cùng phong thái của hắn khi nghỉ ngơi cũng cực kì bất phàm.
Một tay chống lên gối ngọc, cả người nằm nghiêng hẳn sang một bên khẽ nhằm mắt.
Chờ cho tới lúc Long vương bước tới đánh thức, hẳn mới từ từ mở mắt ra.
" Ngộ nhi! Ta vừa mới tìm được cho con một y nữ! Cô ấy nói có thể trị khỏi độc trong người con. Con hãy thử xem!
".
Kỳ Ngộ từ từ vén tấm rèm ra. Nhìn phụ vương của mình một cái rồi lại khẽ đánh mắt nhìn sang nữ nhân đứng phía sau ông.
Trường Lạc cùng lúc nhìn thẳng vào hẳn mà đánh giá. Ngũ quan tinh xảo, hài hòa cân đối. Gương mặt trắng trẻo, thoạt nhìn lại có chút tà mị, yêu nghiệt. Khí thế cao ngạo bất phàm. Trời phú cho dung mạo tuấn mỹ tuyệt thế.
Mái tóc dài cổ trang được búi cao nửa đầu bằng một cây trâm ngọc. Chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn thế nào cũng ra bệnh.
Nam nhân mặc một thân y phục màu lam mỏng
Kỳ Ngộ cũng không phải là không có đánh giá. Hắn vừa nhìn liền nhận định cô hẳn là một đệ nhất mỹ nhân. Nếu không thì cũng là danh môn quý phái. Nhìn loại y phục nhung lụa mặc trên người cũng là loại tốt. Dung mạo xinh đẹp như vậy, lại nói có thể trị hết độc cho hắn. Nói ra cũng thật khó tin.
Có lẽ là kể từ sau khi bị trúng độc, tính cảnh giác của Kỳ Ngộ dành cho người ngoài đã cao hơn. Hắn không còn mấy tin tưởng bất kỳ ai ngoại trừ phụ vương hắn. Chỉ có vị thần y vừa rồi nói đúng bệnh của hắn, hắn mới tạm thời tin tưởng.
Nét mặt hẳn thờ ơ, quay sang nhàn nhạt nói với phụ vương mình.
" Phụ vương! Con không nên làm tổn sức của người nữa! Có lẽ...thứ bệnh này không thể trị khỏi... ".
Mặc dù rất đau khi phải nói ra những lời này nhưng còn có cách nào khác cơ chứ! Hắn phải đối diện với sự thật là bản thân đã trở thành một tên phế nhân không hơn không kém.
Long vương định mở miệng nói gì đó thì đã bị cô ở phía sau cắt ngang.
" Thái tử chưa thử làm sao biết được bệnh này không chữa được? Thì ra thái tử long tộc cũng chỉ có thế! Một chút niềm tin vào bản thân cũng không có. Thật mất mặt! ".
" Cô...".
Bị cô nói khích, Kỳ Ngộ muốn không để tâm cũng khó.
Long vương vừa rồi bị những lời nói này của cô suýt chút nữa tức giận khiển trách khi thấy cô có lời nói bất tôn với nhi tử mình. Nhưng bình tĩnh lại ông mới nhận ra dụng ý trong câu nói của cô. Quả nhiên ngay sau đó Kỳ Ngộ sắc mặt cứng rắn, dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm khuôn mặt rạng rỡ của cô mà nói ra một câu quyết đoán.
" Được! Ta cũng rất muốn xem xem y thuật của cô nương rốt cuộc giỏi đến cỡ nào! ". Có thể ở đây lang băm khoác lác được bao lầu.
Kỳ Ngộ quả thực đã để mắt tới nữ nhân không rõ lai lịch lại không sợ trời không sợ đất mà nói kháy hắn. Hắn cũng rất muốn xem xem rốt cuộc nữ nhân lạ mặt này tiếp cận hắn với mục đích gì. Dù sao thì hắn cũng không tin một cô nương xinh đẹp sẽ vì hắn mà đến tận long cung này chữa trị cho hắn.
Trường Lạc lấy từ trong chiếc hộp gỗ mà bản thân mang theo lấy ra những chiếc kim châm vừa dài vừa nhọn. Cái này là cô dùng điểm tích phân mới có thể mua được đồ tốt ở trong không gian hệ thống đó.
Nó không phải là kim châm cứu bình thường. Ở trên từng mũi châm có viết đầy đủ công dụng, vị trí cần châm là ở đâu. Hơn nữa châm này còn có linh khí. Toàn bộ đều có thảo dược bao quanh. Đích thực là hàng tốt nha!
Cho nên nói đúng ra là cô cũng chẳng biết tí y thuật nào cũng có thể nhìn vào những dòng chữ viết trên từng cây châm mà châm vào vị trí được chỉ dẫn. Tất nhiên là những dòng chữ ấy chỉ có cô mới có thể nhìn thấy được.
Thấy cô bắt đầu châm cứu vào từng huyệt đạo trên người mình. Kỳ Ngộ giống như cảm nhận được một luồng tiên khí dổi dào đang chảy vào trong người thông qua các kinh mạch. Khiến cho hắn có cảm giác vô cùng thoải mái.
Sau nửa canh giờ cô rút từng kim châm ra, lúc này cô thu dọn đồ đạc vào trong chiếc hộp gỗ. Cô ngồi bên cạnh mép giường ngọc, từng ngón tay thon thả uyển chuyển.
Nam nhân nằm bên cạnh không nhịn được mà vươn tay ra bắt cổ tay lấy trắng nõn mềm mại của cô. Ánh mắt sắc lẹm nhìn lên gương mặt của cô mà nghi kỵ nói ra.
"Rốt cuộc thì...cô là ai? Có mục đích gì?".
Trường Lạc gập lại hộp gỗ hoàn chỉnh. Từ từ quay sang nhìn Kỳ Ngộ mà cười như không cười. Rồi cô từ từ sát lại khuôn mặt nhỏ càng lúc càng gần khiến cho hẳn có chút luống cuống mà vội buông tay ra.
" Cô...cô muốn làm gì? ".
Nhìn nam nhân bề ngoài tỏ ra nguy hiểm nhưng bên trong đích xác là con nai tơ, Trường Lạc không khỏi thích thú. Cô khẽ nhếch môi, tiến gần đến khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, lúc hai người mặt sắp chạm nhau, hắn vô thức nghiêng mặt sang nhắm chặt mắt né đi. Bàn tay đặt ở bên dưới cũng nắm chặt lại. Cô chững lại ở giữa. Khóe môi mỉm cười khẽ.
Xem ra trêu chọc anh ở thế giới này rất vui!
Giọng nói vừa dịu dàng vừa mềm mại của cô khẽ văng vẳng bên tai hắn. Thật dễ nghe!
" Ta tên Vương Kỷ! Ta ấy à...không có mục đích gì khác. Chỉ đơn giản là...thích! ".
Nói rồi không kịp để Kỳ Ngộ phản ứng. Ngay khi hắn vừa mở mắt ra quay sang nhìn thấy bóng lưng cô đi ra ngoài. Lúc này dây thần kinh căng thẳng của hắn cũng giãn ra. Khuôn mặt tái nhợt rõ ràng vừa rồi có chút đỏ lên trông rõ. Tâm tình thiếu niên lúc này rõ ràng đã bị nữ nhân kia làm cho động đậy.
Ánh mắt hắn nhìn thật lâu ra phía cửa. Cuối cùng hướng mắt nhìn lên trần nhà, trong vô thức khó hiểu tự nhắc lại tên của cô.