(Quyển 2) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 8: Vọng Tiên xua quỷ (nhất)



Nguyên lai phía sau Vọng Tiên trấn có một ngọn núi, trên núi mọc đầy một loại cỏ gọi là Chúc Dư thảo, mỹ vị thơm ngon, bình thường có thể dùng để nấu ăn, ăn được một chút là có thể ba ngày không ăn cơm, cho nên người Vọng Tiên trấn rất ít khi tự mình gieo trồng thực vật, toàn dựa vào Chúc Dư thảo bạt ngàn sơn dã kia mà sinh sống.

Ai ngờ ba tháng trước, vào lúc có người lên núi hái Chúc Dư, phát hiện phía sau núi một mảng lớn Chúc Dư thảo ở phía Nam đều bị nhổ sạch, thậm chí giống như một trò đùa quái đản, lại nhổ cả gốc mà không có người ăn, tùy ý để đám cỏ héo rũ.

Về sau tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, Chúc Dư thảo khắp phía sau núi toàn bộ đều chết héo, rồi lan tới phía trước núi, mắt thấy chỉ còn thừa lại một vùng nhỏ là vẫn còn Chúc Dư thảo. Loại cỏ này đối với người trong trấn mà nói chính là nguồn thực vật duy nhất, nếu chết héo sẽ không còn thức ăn nữa.


Ăn uống vẫn còn là chuyện nhỏ, quỷ dị hơn là từ sau khi Chúc Dư thảo chết héo, trên núi liền bắt đầu có quỷ, nửa đêm liền nghe thấy quỷ khóc, âm thanh rất lớn, thường náo loạn suốt cả đêm, đến bình minh mới ngừng.

Thanh niên trai tráng không nói làm gì, phụ nữ và trẻ em đều bị dọa đến cả đêm không thể ngủ được, dần dà liền sinh bệnh. Cho tới bây giờ, người trong trấn đã bị bệnh hơn phân nửa. Đáng hận nhất là có những thanh niên can đảm, năm ba người hợp thành một nhóm nhân lúc nửa đêm đến hậu sơn nhìn xem chuyện gì, đi liền rốt cuộc không quay về nữa, do vậy chuyện ma quỷ càng tăng thâm sắc thái khủng bố.

Ba người Toàn Cơ ngồi nghe, làm sao lại sợ hãi, ai cũng đều trẻ tuổi khí thịnh, nóng lòng muốn thử, lúc này đáp ứng đi Vọng Tiên trấn xua quỷ, thúc giục bọn Triệu lão đại nhanh chóng xuất phát. Đoàn người ngay cả sau khi ăn xong nước trà cũng không uống, trực tiếp chạy về bến đò phía Đông, thẳng hướng Vọng Tiên trấn.


Đến bến đò, ba người bao hết một con thuyền đánh cá có mui, lắc lư qua sông.

Trong khoang thuyền đánh cá nhỏ hẹp, cộng thêm ba người Triệu lão đại cũng chen chúc bên trong, Linh Lung liền mất hứng. Nàng ngại mấy lão già kia bẩn, khẩu khí cũng nghe không tốt, vì thế lôi Chung Mẫn Ngôn đi tới đuôi thuyền nói chuyện.

Bản thân Triệu lão đại cũng cảm thấy ngượng ngùng, đối với Toàn Cơ cười làm lành nói : "Nên thuê một chiếc thuyền lớn hơn một chút, liên lụy các tiểu thư cùng mấy lão đầu vô dụng như chúng ta chen chúc trên chiếc thuyền nhỏ này rồi."

Toàn Cơ cười cười, lãnh đạm nói : "Triệu đại thúc không cần để trong lòng. Xuất môn bên ngoài, làm sao còn tiện nghi được. Chi bằng kể cho ta nghe một chút đi, trong trấn rốt cuộc có người đã gặp qua bộ dáng con quỷ kia như thế nào chưa?"


Triệu lão đại nghĩ nghĩ, do dự nói: "Chưa có người lớn nào gặp qua, nhưng thật ra đứa cháu của ta, mới bốn tuổi, mấy hôm trước la hét nói đã nhìn thấy khốc quỷ (quỷ khóc), nói nó có ba cái đầu, còn có cánh. Cái này. . . Nó rốt cuộc chỉ là một tiểu hài nhi, chúng tôi cũng không lưu ý lời nói của nó làm gì."

Toàn Cơ trầm ngâm nửa buổi, vừa vặn lúc này Linh Lung lôi kéo Chung Mẫn Ngôn đã trở lại, nghe Triệu lão đại nói như vậy, không khỏi sắc mặt trắng bệch, sáp lại gần lặng lẽ lôi kéo y phục của nàng, kề sát vào lỗ tai nàng nói nhỏ: "Toàn Cơ nha. . . Chẳng lẽ thật là quỷ ba đầu có cánh? Vậy. . . Rất đáng sợ!"

Chung Mẫn Ngôn sớm nghe thấy nàng thì thầm, lập tức cười nói: "Sợ? Vậy mới vừa rồi là ai tỏ ra anh hùng dẫn đầu? Nếu không khi đến trấn ngươi tìm chỗ núp đi, ta cùng Toàn Cơ xua quỷ là được rồi."
Linh Lung vội la lên: "Nói lung tung! Ta mới không sợ! Ta. . .  Ta cũng đi!"

Triệu lão đại cười làm lành nói : "Tiểu thư là người tu tiên, đương nhiên không sợ. Chỉ mong chư vị xua quỷ thành công, trả lại yên tĩnh cho Vọng Tiên của chúng tôi."

Chung Mẫn Ngôn nói: "Ta nghe lão trượng mới vừa nói con quỷ kia có ba đầu, còn có cánh, nói vậy không phải là quỷ, có lẽ là yêu điểu. Mấy năm trước chúng tôi ở Lộc đài sơn cũng gặp phải cổ điêu tiếng kêu giống quỷ khóc. Nếu là yêu, như vậy tất nhiên dễ như trở bàn tay."

Linh Lung lục lọi từ trong hành lý mang theo bên người lấy ra vạn yêu danh sách, một mặt nói : "Bản thân ta nhớ rõ có ghi lại yêu điểu ba đầu, lại nhớ không nổi tên gọi là gì."

Toàn Cơ cũng tiến lại gần cùng cùng xem với nàng, chợt thấy cái gì, lập tức chỉ vào, "Có phải hay không là con này?"
Ba người nhìn bức họa nàng chỉ, nhìn như chim nhưng lại có ba đầu.

Linh Lung vội vàng đem bức họa đưa tới trước mặt Triệu lão đại, hỏi: "Lão trượng người xem xem, có phải hay không giống con này?"

Triệu lão đại híp mắt xem nửa ngày, cuối cùng lắc đầu thở dài: "Hổ thẹn, chúng tôi cũng chưa thấy qua con quỷ gây sự kia . . . Chỉ có để cho đứa cháu của ta nhìn xem thử."

Linh Lung là người nôn nóng, vội vàng ra khoang thuyền nhìn sắc trời, một mặt lại hỏi: "Vậy lúc nào thì mới có thể đến Vọng Tiên trấn a? Thuyền cũng đi từ sáng sớm rồi còn gì."

Triệu lão đại cười nói: "Còn sớm, buổi chiều qua sông, còn phải đi hơn mười dặm đường, cước trình mau chút thì sáng mai mới có thể đến a!"

Linh Lung vừa nghe nói ngày mai mới có thể tới, gấp đến độ ở đầu thuyền đi tới đi lui, cuối cùng dậm chân, kêu lên: "Tiểu Lục tử! Toàn Cơ! Chúng ta bay qua đi! Đi chậm rì như vậy, phải chờ tới khi nào đây!"
Chung mẫn Ngôn cùng Toàn Cơ liếc nhìn nhau, bọn họ đều hiểu rất rõ Linh Lung, đại tiểu thư này có thể chịu được tới lúc này đại khái đã đến cực hạn rồi.

Lập tức Chung Mẫn Ngôn đứng dậy đối với Triệu lão đại chắp tay, áy náy nói: "Thật có lỗi, lão trượng, chúng tôi đi trước một bước. Chờ chư vị tại Vọng Tiên trấn."

Triệu lão đại ngạc nhiên nói: "Thuyền còn đang trên mặt nước. . .  Tiểu ca! Này. . . Làm sao đi trước. . . ?"

Linh Lung cười nói: "Chúng tôi có biện pháp. Cáo từ!"

Tiếng nói vừa dứt, ba người liền đồng thời biến mất ở đầu thuyền, mọi người đuổi tới đầu thuyền thì chỉ thấy ba đạo bạch quang xẹt qua trên bầu trời, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng. Bọn họ là những người sơn dã chưa từng gặp qua người tu tiên ngự kiếm phi hành, chỉ cho là thần linh hiển thánh, vội vàng quỳ gối ở đầu thuyền không ngừng dập đầu.
Mà ba người Toàn Cơ ngự kiếm bay đi trong nháy mắt đã đến Vọng Tiên trấn, hiển nhiên là không thấy được có người hướng bọn họ quỳ lạy.

Linh Lung đáp xuống đất, liền vội vàng tìm người hỏi tình hình, ai ngờ Vọng Tiên trấn to như vậy, ban ngày ban mặt trên đường cư nhiên vắng tanh không một bóng người, giống như thành chết.

"Không thể nào. . .  Ban ngày lại không có quỷ, như thế nào không có người. . ."

Linh Lung đi trên đường một hồi, chợt thấy phía trước có một quán rượu treo nửa lá cờ cũ, mở một cánh cửa, ba người vội vàng chạy tới.

Linh Lung thiếu kiên nhẫn, đi vào liền ồn ào: "Chưởng quầy ! Chưởng quầy !"

Kêu nửa ngày, bên trong lại không có ai trả lời, ba người tập trung nhìn kỹ, đã thấy trong đại sảnh bàn ghế tán loạn, tro bụi khắp nơi, nghĩ là khách nhân đi vội vàng, ngay cả chén rượu ly trà trên bàn cũng còn không kịp cất đi.
Toàn Cơ chọn lấy một cái ghế không bị hư, dùng khăn tay lau bụi phía trên, thế này mới ngồi xuống nói nhỏ: "Khả năng bởi vì có quỷ, cho nên quán rượu cũng không còn buôn bán được nên bỏ quán đi rồi."

Nói xong nàng ngáp một cái, bình thường vào lúc này nàng là đang ngủ trưa, hiện tại xuất môn bên ngoài, ngủ không được, rất đau đầu a.

Linh Lung cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, sờ sờ bụng, vẻ mặt đau khổ thở dài: "Ta. . . Ta đói bụng. Địa phương quỷ quái này không có lấy một người. . . Thật đáng ghét. . ."

Chung Mẫn Ngôn cười khổ nói: "Các tiểu thư của ta, xuất môn bên ngoài không thể so với trong nhà, đều đừng yếu ớt như vậy có được không?"

Hắn từ trong bao quần áo lấy ra lương khô cùng nước đưa cho Linh Lung, "Này, trước ăn một chút gì đi. Lát nữa bắt yêu sẽ đến thôn trấn ăn thứ ngon hơn."
Linh Lung thản nhiên cười, thế này mới ngoan ngoãn tiếp nhận lương khô, trước phân ra hơn phân nửa đưa cho Toàn Cơ, cười nói: "Muội muội ăn nhiều một chút, muội cũng đói chứ?"

Toàn Cơ cầm lấy bánh nướng, đang do dự gặm chỗ nào có vẻ mềm, chợt nghe trên lầu một trận tiếng bước chân, làm như có người đang đi lại. Ba người lập tức bỏ lại lương khô, thân hình như điện, nhất tề chạy lên lầu, chỉ thấy trên hành lang bóng người chợt lóe, nhìn thấy bọn họ liền cực nhanh trốn vào phòng, rầm một tiếng dùng sức đóng cửa lại, bụi bặm bay tứ tung.

Linh Lung làm sao nhịn được, sải bước chạy lên, nhấc chân đá bung cửa, một mặt lạnh lùng nói: "Kẻ nào! Là người hay quỷ, đều đi ra cho ta!"

Tiếng nói vừa dứt, lại nghe bên trong truyền đến tiếng khóc, có người run giọng nói: "Nữ đại vương tha mạng! Tha mạng!"
Ba người chăm chú nhìn, đã thấy trong phòng lớn lớn nhỏ nhỏ trốn tránh mười mấy người, có người thậm chí nằm bò xuống gầm giường, chỉ lộ ra cái đầu, vẻ mặt sợ hãi nhìn bọn họ.

Chung Mẫn Ngôn vội vàng kéo Linh Lung ra, chắp tay nói: "Thật có lỗi, quấy nhiễu các vị. Chúng ta là đệ tử tu hành của Thiếu Dương phái, nghe nói quý trấn có ma quỷ, cho nên đến đây xua quỷ trừ yêu."

Những người đó nghe xong, thế này mới run rẩy đi ra.

Nguyên lai bọn họ đều là người trong quán rượu này, chỉ vì trong trấn có ma quỷ, không thể làm ăn buôn bán, lại không nỡ hồi hương, cho nên đều ở lại chỗ này. Chỉ mong sớm muộn gì cũng trừ được quỷ, tiếp tục việc buôn bán.

Lập tức mọi người đem hiểu lầm tiêu tan, những người đó biết bọn Toàn Cơ là tới bắt quỷ, hưng phấn bưng trà, nấu cơm, một mặt lại dọn dẹp khách phòng cho bọn hắn ở.
Chờ đến lúc thức ăn nóng hổi rốt cuộc cũng đến miệng, Linh Lung mới hài lòng hít một tiếng, cười nói: "Kỳ thật đi ra rèn luyện. . . Cũng rất thú vị nha!"

Chung Mẫn Ngôn chỉ là cười khổ, nàng ước chừng đã quên, mới vừa rồi rốt cuộc là ai đã than khổ sở a.