[Quyển 2] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 377: Nguyện làm Thừa tướng quỳ dưới váy của Điện hạ (42)



Editor: Nha Đam

Khi quay lại, thiếu niên đã cầm trên tay hai bát cháo ngọt.

Khuynh Dạ đặt một bát cháo lên bàn gỗ trước, trên tay chỉ để lại một chiếc bát rồi bước lên giường.

Cô vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Khuynh Dạ ngồi trên giường, tựa lưng vào thành giường, tay còn lại nhấc cô lên.

Phong Thiển nhíu mày, mở mắt ra một chút rồi tựa đầu vào vai thiếu niên.

Sau đó, một thìa cháo ngọt ngào được đưa lên môi cô.

Phong Thiển ngừng lại một chút rồi mở miệng.

Để mảnh nhỏ đút cho cô ăn, từng thìa nhỏ ăn hết món cháo ngọt ấm.

Sau đó, lại nhắm mắt.

Khuynh Dạ mỉm cười rồi từ từ đặt cô lên giường.

Sau khi kéo chăn bông, đứng dậy đi đến bàn ăn hết bát cháo ngọt của mình.

Bữa tối đành phải ăn một cách qua loa như vậy.

Chỉ là cháo ngọt tan trong miệng, hương vị ngọt ngào kém xa so với cô.

Khuynh Dạ nheo mắt.

Chậm rãi trở lại giường, vén chăn bông lên, nằm xuống rồi ôm chặt lấy cô.

Một đêm ngon giấc.

...

Ngày hôm sau.

Lễ đăng có của Đại hoàng nữ đã kết thúc, theo lịch trình thì hôm nay cô nên về.

Khuynh Dạ luôn dậy đúng giờ.

Xe ngựa ngoài cửa điện cũng đã chuẩn bị xong.

Nữ quan và những người khác đã lần lượt đến bên xe ngựa.

Khuynh Dạ cụp mắt xuống nhìn Nữ vương trong vòng tay mình.

Nữ Vương nhắm mắt lại, hàng mi dài rủ xuống.

Đôi tay mềm mại trắng nõn nắm chặt lấy vạt áo trên ngực thiếu niên.

Khuynh Dạ cũng nhận thấy đây là thói quen của cô.

Khi ngủ luôn nắm lấy một thứ gì đó trên tay.

Thiếu niên cười khẽ, từ từ giơ ngón tay lên chọc vào mặt cô.

Đầu ngón tay từ từ phác họa khuôn mặt của cô.

Cuối cùng, chạm đến đôi môi của cô.

Ngập ngừng một hồi, thiếu niên rút tay ra, nhẹ nhàng cúi xuống.

Ngay sau đó, Phong Thiển đã bị đánh thức bởi cách đối phương luôn khiến cô tỉnh dậy.

"Thê chủ, đã đến giờ khởi hành rồi."

"Ừm"

Phong Thiển mơ màng đáp lại, cố hết sức mở mắt, cau mày.

"Phải trở về rồi à?"

Cô chậm rãi hỏi.

"Ừm." Khuynh Dạ nhẹ giọng nói.

Phong Thiển chớp mắt, đôi tay nhỏ bé buông vạt áo đối phương, cố gắng đứng dậy, nhưng lại phát hiện... cả người đều ê ẩm.

Cô mặt không chút cảm xúc, nhìn thiếu niên bên cạnh, nghiêm giọng nói: "Ta không dậy nổi."

Khuynh Dạ không thể nhịn được cười.

Phong Thiển tức giận lao tới ôm cổ thiếu niên.

"Mặc kệ, đây là công lao của chàng, chàng phải ôm ta."

Giọng điệu dữ dằn.

Khuynh Dạ ôm cô, ngoan ngoãn thay quần áo chải tóc cho đối phương.

Sau đó hắn ôm cô bước ra khỏi phòng ngủ.

Thừa tướng mặc bạch y ôm Nữ vương mặc hồng y.

Tay Nữ vương ôm chặt lấy cổ thiếu niên.

Hôm qua.

Nữ Vương Phong Nguyên quốc và Thừa tướng đều biến mất, các quan nữ đi cùng đành phải đứng lên thay Bệ hạ tặng lễ vật.

Về phần Bệ hạ và Thừa tướng đã đi đâu?

Một số người ngầm ho nhẹ.

Bây giờ, Nữ vương xuất hiện trong vòng tay của Thừa tướng.

Trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩ: Nữ Vương rất sủng ái Thừa tướng.

Tuy nhiên, mọi người vẫn có chút sững sờ.

Cách đây không lâu, Thừa tướng vẫn tránh né Nữ Vương điện hạ.

Bây giờ lại bám đối phương như thế khiến những nữ quan có tuổi ở đây phải đỏ mặt, ngượng ngùng.

Không ngờ Thừa tướng lại ân cần như vậy, không đành lòng để Bệ hạ có chút mệt mỏi nào, nhất định phải ôm lấy cô.

Tuy nhiên, bọn họ không biết rằng lần này Nữ Vương bệ hạ không đi được nên đã để Thừa tướng ôm.

Phong Thiển buồn bực ôm cổ thiếu niên.

Hôm qua, tại sao cô lại đồng ý vậy?

Lại còn ở nơi như vậy nữa chứ.