"Ta đã nói với hắn rằng chàng là người duy nhất trong hậu cung của ta, ta sẽ không nạp hầu quân."
Sau khi nói những lời này, Phong Thiển thấy thiếu niên trước mặt mình dường như bị đóng băng, bất động.
Đôi mắt giống như vô thần.
Phong Thiển nghi ngờ đưa tay ra quơ quơ trước mặt mảnh nhỏ.
Bị thiếu niên túm tay kéo vào lòng.
Khuynh Dạ tựa cằm vào vai cô, nhẹ nhàng nói: "Những gì nàng nói là thật à?"
Chỉ có một mình hắn, không nạp thêm ai khác?
Phong Thiển từ từ đưa tay lên ôm lại thiếu niên trước mặt.
"Ừm."
Giọng điệu nghiêm túc.
"Ồ." Giọng nói của hắn vang lên.
Phong Thiển khó hiểu, đây là giọng điệu gì?
Ngay sau đó, giọng nói nhàn nhạt của Khuynh Dạ truyền đến: "Đã như vậy, thì ta càng phải hầu hạ thê chủ thật tốt."
Cho nên......
Khuynh Dạ ôm cô vào lòng, để cô ngồi lên chân mình, kiên nhẫn đút cho cô ăn.
Thỉnh thoảng sẽ trêu chọc cô một vài lần, đưa thức ăn vào miệng đối phương rồi lại đột ngột quay hướng và đưa đến miệng của mình.
Phong Thiển mặt không cảm xúc: "...".
Cô cũng biết tức giận à nha.
Không ăn nữa!
Khuynh Dạ ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình: "Thê chủ, ta sai rồi..."
"Sai ở đâu?" Phong Thiển phồng má muốn hung dữ một chút, nhưng giọng của cô là kiểu mềm mại nên không thể hung dữ được, chỉ khiến cho mọi người cảm thấy dễ thương.
Khuynh Dạ cười khẽ, "Ừm, ta không nên trêu đùa thê chủ của mình."
Phong Thiển chớp chớp mắt, mặt không chút cảm xúc: "Cho chàng một cơ hội thay đổi."
"Thành thật đút cho ta."
Khuynh Dạ cụp mắt xuống, hàng mi dài che giấu nụ cười nơi đáy mắt.
Trầm giọng nói: "Được, ta sẽ thành thật, nhất định sẽ cho cho nàng ăn no."
"Ừm."
Cô gật đầu, mở cái miệng nhỏ và tiếp nhận việc ăn.
...
Cỗ xe đi thêm một ngày nữa mới đến hoàng cung của Phong Nguyên quốc.
Phong Thiển trở lại tẩm điện nghỉ ngơi một lúc lâu.
Lợi dụng mảnh nhỏ đi ra ngoài, Phong Thiển chậm rãi từ trên giường đứng dậy, thay quần áo rồi đến Ngự Thư Phòng.
Nữ Vương ngồi vào bàn lấy ra tấu chương mới nhất, bàn tay nhỏ bé cầm lấy một cây bút lông.
Sau khi tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ, Phong Thiển từ từ bắt đầu viết một đoạn văn.
Chiếu thư lập phượng quân.
Mảnh nhỏ vẫn luôn muốn một danh phận.
Dù sao, việc mảnh nhỏ là phượng quân chỉ là vấn đề thời gian.
Viết chiếu thư trước kẻo mảnh nhỏ này lại lấy đây làm cái cớ để giày vò cô.