[Quyển 2] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 146: Nghịch thiên phá mệnh (3)



Lăng Triệt quả thật không ngờ đến, người nọ lại một đường đưa mình trở về hoàng cung đâu.


Xuyên qua song sắt nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt, hắn âm thầm suy đoán thân phận của thiếu nữ này có phải hay không rất cao quý.


Xuyên qua hành lang dài dằng dặc, nàng đem hắn tiến vào một tẩm điện rực rỡ tráng lệ. Cửa sổ phủ lên rèm che mỏng đung đưa, nội thất cùng không khí cao sang quyền quý, lại đem đến cho người ta cảm giác cô quạnh lạnh lẽo.


Thiếu nữ đặt lồng lên bàn thấp làm toàn từ vàng và bạc khối. Hơi cúi đầu đối diện với nhóc con trong lồng, thủ thỉ,


"Chờ một lát, ta đi phân phó người chăm sóc với chuẩn bị đồ dùng cho ngươi."


Lăng Triệt không biết làm sao, đánh ngoan ngoãn gật đầu. Khí thế trên người đối phương quá thật quá mức mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.


Đợi đến tận khi cửa điện nặng nề đối diện đóng lại, tiếng chân đã nhỏ đến không thể nghe thấy. Ước chừng người vừa nãy đã đi xa, hắn mới gõ gõ mấy thanh sắt giam cầm sự tự do trước mặt.


Thỏ con nhìn quanh một chút, lại dùng vuốt nhỏ chọc chọc ổ khóa. Hí hoáy ước chừng khá lâu mới mở được khóa lồng, lén lút bò ra ngoài nhảy xuống đất.


Nhìn một vòng cung điện hoành tráng trán ngập hàn khí lạnh thấu xương, cảm giác như trước đây chưa từng thấy qua.


Có lẽ sau khi hắn 'đi' mới được xây lên chăng.


Lăng Triệt nhảy nhót chỗ này chỗ nọ, quan sát tất cả một lượt, không ngừng cảm thán khen ngợi thiết kế độc đáo cùng sự hoa lệ nơi đây. Tâm mắt vô tình phóng về đài cao, lại bắt gặp một quan tài bằng băng để tại vị trí long trọng đang mãnh liệt phun khí lạnh. Xung quanh trải thảm nhung cùng linh châu rực sáng một vùng nhỏ. Chẳng qua bị hai tấm rèm mỏng phủ xuống che đi nên lúc mới lướt qua sẽ khó để ý đến.


Lăng Triệt "..." Hóa ra tẩm cung này nguyên lại là một lăng mộ?! Bảo sao lại lạnh như vậy...


Khoan đã, thế những đồ dùng sinh hoạt kiểu này là sao? Người chết cũng đâu có dùng?!


Đừng nói người đem hắn về...


Mẹ ơi! Ở đây có biến thái!!!


Bé con hoảng sợ một hồi. Đến khi trấn tĩnh lại liền nổi lên tò mò với người trong quan tài kia.


Phải trân trọng yêu thích đến mức nào mới bảo tồn thi thể ở chỗ như vậy, còn muốn sống cùng với người chết a.


Tò mò, tò mò, tò mò...


Thế nhưng hành động chạy đi xem người chết gì đó, hắn tuyệt đối sẽ không làm. Miễn cương quay về bàn thấp, định bụng chui về lồng sắt đợi người.


Dù sao người kia thân phận cao quý, lại có khả năng không muốn hại hắn. Vậy lợi dụng đi nhờ xe thăm thú một chút cũng tốt mà, còn an toàn nữa.


Bất quá chính là, ngay lúc hắn chủ động mở ra lồng sắt, lại nghe một tiếng 'cạch' vang dội sau lưng.


Thỏ con quay lại nhìn nhìn, phát hiện vật vừa rơi xuống cạnh đống châu ngọc quanh quan tài băng có chút quen mắt, nhất thời ngẫm lại liền giật mình.


Vật kia, hình như là ngọc quan yêu thích của hắn kiếp trước. Khụ, thật ra thì bây giờ vẫn thích. Cơ mà ngọc quan đó được hắn khá nâng niu, lần đi Đàm Tùng cũng mang theo. Mặc dù bây giờ đã chẳng quan trọng nữa, thế nhưng hắn 'tạch' rồi vẫn có người rảnh rỗi đi đào lại đồ vật mang về dùng sao?


Vật nhỏ trong mắt lộ ra tia sáng, toàn bộ thế giới ở trong mắt hắn lúc này chỉ còn lại quan tài bằng băng trước mắt.


Ngọc quan rơi từ đống vật dụng trải quanh quan tài xuống. Càng nhìn lại càng thấy đám đồ ấy quá mức quen thuộc.


Lăng Triệt "..." Toàn là đồ của ta có được hay không?


Mặc dù cũng đã hai năm trôi qua, nhưng những vật thường xuyên dùng hẳn phải nhớ chứ. Kia không chỉ có ngọc quan, ngay cả đồ trang sức, y phục đến roi ngựa từng cầm qua, bút tích,... đều được bày ở đây hết.


Đột nhiên trong lòng dấy lên một mối nghi ngờ khó có thể hình dung với người đang nằm dưới lớp băng.


Thỏ con hai tai giật giật, do dự chuyển hướng bước tới.


Mỗi bước gần hơn, lại càng nhìn rõ hình dáng mơ hồ dưới tầng băng dày kia. Tim trong lồng ngực đập liên hồi.


Ngay khi ngắm rõ y phục đỏ rực như lửa khoác trên thân ảnh đó, Lăng Triệt liền nhận thức rồi.


Xuyên qua mù mịt nhìn tới, thụy nhan yêu diễm lại thanh cao lẳng lặng nằm đó, hai mắt an ổn nhắm lại giống như đang ngủ.


Quả nhiên, là xác của hắn!


Lăng Triệt khẽ động, móng vuốt nhỏ xinh chọc chọc lên mặt băng cứng cáp.


"..." Tự mình ngắm xác mình, ừm, có chút kích thích.


Nhị Tam [ ... ] Ha hả.


Rốt cuộc người đem hắn về là ai? Tại sao lại đem xác... khụ, của bản thân đến chỗ này. Còn coi nó như trân bảo mà đối xử.


Trong khoảnh khắc, thân phận thiếu nữ nọ đột nhiên trở lên mù mờ khó nói.


Không lẽ... là bảo bối!!!


Lăng Triệt kích động rồi.


Đúng vậy! Nữ tử sống trong hoàng cung Đại Ngụy có thân phận quyền lực, cao quý nhất lúc này còn ai khác ngoài nữ hoàng đâu. Người kia chắc chắn là nữ hoàng.


Hơn nữa, cái hành động thú tính như đem xác hắn về trưng trong phòng ngắm không phải bảo bối hắn tuyệt đối không tin còn ai khác có thể làm được.


Nhị Tam [ ... ] Hóa ra Chủ Thần trong lòng ngài bị đánh giá thấp như vậy.


Vậy đúng như suy đoán, nữ hoàng kia thật sự là bảo bối. Thế nhưng trong văn bản không phải ghi nàng ngày đêm sênh ca, cuồng hoan, ăn chơi tủy sắc, sa đọa tột cùng sao?


Quả nhiên ký sử gì đó tuyệt không đáng tin!!! Bảo bối nhà mình luôn chung thủy aaa!!!


Lăng Triệt cảm thấy hạnh phúc lắm lắm! Quyết định quay về lồng ngồi đợi trở lên đặc biệt chính xác hợp lý.


Vậy nên mấy canh giờ sau, lúc người nọ trở về, đã thấy thỏ con cuộn tròn lại trên bàn, hai mắt lim dim mệt mỏi, chắc là đã ngủ. Lồng sắt bên cạnh bị tháo khóa mở tung.


Thiếu nữ rất tự nhiên ngồi xuống đối diện, cúi đầu nhìn nó.


Thật thông minh, thậm chí khóa cũng phá được. Liệu nó là yêu thú cấp mấy vậy nhỉ? 


Nữ hoàng Đại Ngụy khẽ mỉm cười, vẻ mặt rất hứng thú đặt ra một vài cái phán đoán cho sủng vật mới nhặt về. Lại thấy thỏ con hơi hơi mở mắt ra.


Dung mạo quen thuộc đập vào mắt, Lăng Triệt vươn móng vuốt giữ lấy tay nàng, thuận tiện chui vào trong lòng, nhẹ nhàng cọ cọ. Thoáng có cảm giác yên tâm hơn rất nhiều.


Rốt cuộc cũng tìm được.


Thiếu nữ hơi nhíu mày nhìn cục trắng muốt nọ, thần sắc ngưng trọng, tính toán xách nó bỏ sang một bên. Thế nhưng ngay khi nhấc ngang tầm mắt, thoáng nhìn một cái liền sững người rồi.


Đôi mắt thỏ con to tròn chớp chớp hai cái nhìn nàng. Sâu kín lại lặng lẽ như mặt hồ không gợn sóng, dưới ánh sáng của linh châu chiếu vào, lại rực rỡ tựa tinh tú vạn dặm, đẹp đến tột cùng.


Thiếu nữ lẳng lặng khóa chặt ánh mắt trên người nó. Thời gian tại chỗ giống như đông lại, ngột ngạt khó chịu. Cảm xúc ngổn ngang chất đống nơi đáy lòng trong khoảnh khắc liền vỡ òa, phẫn hận lại đau đớn.


Động tác đối phương thoáng chốc khựng lại, Lăng Triệt nghi hoặc ngước lên nhìn. Kinh hoảng phát hiện nàng lệ rơi đầy mặt. Đôi mắt ứng đỏ không tiếng động khóc thút thít. Bộ dáng  lúc này tựa như tiểu hài tử bị người ta vứt bỏ, đáng thương lại bất lực.


Thế nhưng nụ cười cứng ngắc đọng lại nơi khóe môi vẫn chưa từng hạ xuống, giống như không cảm nhận được cái gì.


Tận cùng của bi thương, có lẽ chính là khóc nhưng lại không biết chính mình đang khóc đi...


Thỏ con nhìn nàng khóc, lặng lẽ duỗi ra móng vuốt giữ lại gương mặt kia, vươn đầu lưỡi phấn hống nhỏ xíu ra, dịu dàng liếm đi từng giọt lệ chảy xuống. Động tác ân cần giống như an ủi.


Bảo bối, ta ở đây. Ngươi đừng khổ sở.


----------------------------------*********************************--------------------------------------------------


Lời tác giả:


Cuối cùng cũng đến phân đoạn nhận người!!! Hự.


Tra tác giả đánh máy cũng thực khổ sở, các ngươi mau tới ủng hộ ta a~!!!


Với cả, ta sẽ không ký hợp đồng gì đó nữa đâu. Cũng không xóa truyện trên wattpad luôn. Căn bản tác giả giàu lắm, không cần mấy đồng bạc ký hợp đồng gì đó đâu.


Hơn nữa thế giới rộng lới, tốt nhất đừng gò bó chính mình. Bậc đế vương ta quyết định ngao du trăm nơi. Ta đoán lựa chọn này của mình thật sự chính xác a.