Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Một phế vật không có dị năng, cùng một đứa con dị năng song hệ...
Ai cũng biết nên chọn bên nào.
Tuy rằng trước kia Tần Liệt là niềm kiêu hãnh của Tần gia, nhưng chung quy cũng chỉ là trước kia.
Tần gia dứt khoát kiên quyết lựa chọn, lần thứ hai vứt bỏ Tần Liệt, bảo vệ Tần Nho.
Bị cha mẹ ruột mình một đao cắm vào ngực.
Cho dù Tần Liệt đã trở thành tang thi không có trái tim, nhưng ngực hắn vẫn thấy đau nhói!
Hai lần bị phản bội, hơn nữa một lần so với một lần càng tàn nhẫn hơn, rốt cuộc Tần Liệt cũng hoàn toàn hắc hóa!
Bắt đầu bước lên con đường cuồng bá khốc huyễn*, trở thành một tang thi mất hết nhân tính.
*Cuồng trong ngông cuồng, bá trong bá đạo, khốc trong tàn khốc, huyễn trong huyễn quang (rực rỡ, chói lọi).
【Trách nhiệm của cô, chính là cẩn thận bảo hộ Tần Liệt, để hắn trở về ngoan ngoãn, giống như che chở một đóa hoa nhỏ, không được để hắn làm chuyện xấu, biết không?】
Một cốt truyện đơn giản như vậy, Sưu Thần Hào nói suốt hai tuần!!!
Thậm chí bây giờ cách nói chuyện của nó, cũng dần dần... Tinh hóa*.
*Tinh hóa: chữ Tinh ở đây là tên Phồn Tinh, bị Tinh hóa nghĩa là bị Phồn Tinh lây nhiễm á.
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần mở miệng nói chuyện liền biến gay.
Sưu Thần Hào đều sắp hỏng mất, con mẹ nó, thật sự quá ngu xuẩn!
Vào tuần đầu giải thích cốt truyện, gần một ngày sau khi nghe xong, cô nghiêng đầu: "... Tần... Cái gì?"
Ngày hôm sau, lại nghiêng đầu: "... Cái gì... Tần?"
【Tần Liệt!】 Ta đệch!
Ngày thứ ba, lại lần nữa nghiêng đầu, hì hì cười, cười đến giống như một đứa ngốc: "... Hì hì... Ta, lại, quên, rồi!"
Sưu Thần Hào quả thật "mẹ nó", cô đã quên thì thôi đi, ngữ khí cô còn mẹ nó vui sướng như vậy làm gì?
Ước chừng hai tuần!
Sưu Thần Hào giảng cốt truyện, bẻ ra xoa nát, lông trên toàn thân nó đều sắp trọc hết!
【Nhớ kỹ chưa? Nghe hiểu chưa? Tiểu Tinh Tinh của ta?】
Hơn nữa còn chết tiệt hơn, từ khi Phồn Tinh phản ứng chậm như hiện tại, nó hoàn toàn không biết, cô là đang phản ứng chậm, hay là đang không thèm để ý đến nó.
Cái gì, bạn nói cô chỉ là một đứa ngốc, không tâm cơ đến mức không thèm để ý tới nó sao?
Ha hả.
Sưu Thần Hào cảm thấy những người có loại suy nghĩ này, đều là kẻ ngốc.
【Ba ba ruột của ta! Cô mau nói chuyện đi!】 Sưu Thần Hào khóc chít chít chít hu hu hu.
"... Hả?" Tiểu tang thi nằm trên mặt đất phơi nắng, nghiêng nghiêng đầu, lên tiếng.
Sưu Thần Hào: 【. . .】
Ta thật là... Mẹ nó!
Kêu Tiểu Tinh Tinh, nửa điểm phản ứng đều không có, kêu ba ba ruột liền có phản ứng.
Bạn nói đây là một đứa ngốc bình thường, ai tin?
Bạn nói xem, ai tin?
【Tiểu tổ tông, cô nghe hiểu chưa?】
Tiểu tang thi chậm rì rì lăn lăn trên mặt đất, phơi xong cái bụng nhỏ, liền lật ngược lại phơi cái mông nhỏ: "... Hiểu."
Sưu Thần Hào trong lòng nghẹn ngang.
Thời điểm không kêu cô ba ba cùng tổ tông, phản ứng của cô rõ ràng không nhanh như vậy...
【Vậy cô lặp lại một lần được không?】 Sưu Thần Hào nghĩ nó không cầu cô hoàn hoàn thuật lại, cô chỉ cần nói cho nó 80%, không, 50% là được!
Đợi vài phút, vẫn là không phản ứng.
Tiểu tang thi nằm rạp trên mặt đất, mẹ nó chẳng khác gì thây ma đã chết!
【Phồn Tinh tiểu tổ tông, cô lặp lại một lần nội dung cô nghe hiểu, được không?】 Sưu Thần Hào, dần dần gay hóa.
"... Được... Nha."
Sưu Thần Hào: 【. . .】 Đệch! Lão tử cảm thấy cô chính là chiếm tiện nghi lão tử!
Không chỉ cảm thấy, mà nó còn nắm giữ đầy đủ chứng cứ!
【Nuôi, Tiểu Hoa Hoa...】 Tiểu tang thi nói chuyện chậm rì rì, một chữ lại một chữ nhảy ra bên ngoài: 【... Hoa tên là, Tần...】
Phồn Tinh bắt đầu cứng đờ.
Chỉ số thông minh không cao sẽ có một vấn đề rất lớn, trong lúc ghi nhớ đều dễ dàng đem đồ vật khác trộn lẫn vào, bất luận là nhớ bao nhiêu lần, đến cuối cùng nên ngây ngốc vẫn là ngây ngốc.
Đặc biệt là Tần Liệt nghe tương tự như Tần Nho, cô càng thêm không thể nhớ được.
***
A Vũ: Sưu Thần Hào thật quá đáng thương ha ha ha!