Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Ý thức Tần Liệt thanh tỉnh, nhưng đôi mắt bị máu đen dán lại, gian nan không thể mở ra, cũng không phát ra bất kỳ động tĩnh gì.
Hắn cảm giác được, mình tựa hồ được đặt ở một nơi mềm mại, bên cạnh còn có cô gái nhỏ dẫn hắn trở về.
Hắn đã lâu không được ở một nơi an toàn như vậy.
Không cần suy nghĩ khi nào thì tang thi tới ăn hắn, không cần lo lắng đợt đau nhức tận xương cốt kia khi nào lại tới lần nữa...
—
Phồn Tinh ngủ một giấc, liền ngủ suốt hai ngày.
Tống Ngải Ngải nuôi nhãi con nhiều ngày như vậy, đã tự động từ vị trí liếm cẩu biến thành tấm lòng mẹ hiền, ruột gan không ngừng cồn cào!
Nhãi con của ta, ăn mặc bẩn hề hề như vậy, sao có thể ngủ ngon giấc được?
Con hãy mau tỉnh tỉnh, để ta tắm rửa cho con, đem váy bẩn thay đi rồi hẵng ngủ tiếp nha!
Có điều, tốc độ mọc da rất chậm.
Hiện tại nhìn qua cả người hắn vẫn là huyết nhục mơ hồ, như một người sống sờ sờ bị người ta lột da ra.
Từ đầu đến cuối Tần Liệt cũng chỉ an ổn nằm, không biểu hiện ra chút khác thường nào.
Những người khác thậm chí cảm thấy, đây có khả năng là một bộ thi thể đang tự động mọc thịt.
Tống Ngải Ngải có chút hoảng, chẳng lẽ đại lão đã không kìm nén được thuộc tính tang thi, bắt đầu muốn ăn thịt người? Ta dựa!
Đại lão quá trâu! Những tang thi khác đều là trăm cay ngàn đắng tìm một người sống, sau đó một đống tang thi chia nhau ăn chung.
Kia đại lão là muốn ăn sống, hay là muốn ăn chín? Chín thì có thể chiên xào chưng nấu cộng thêm món canh...
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Phồn Tinh tỉnh.
Chậm rì rì ngồi dậy.
Vẻ mặt ngơ ngác, hai mắt mờ mịt, còn mang theo ba phần mệt mỏi.
Tang thi không cần ngủ, cho nên tiểu tang thi Phồn Tinh chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không phải bởi vì cô muốn ngủ, mà là vì mệt mỏi đến từ chỗ sâu trong linh hồn.
Cô đem Tần Liệt ra khỏi khu thương mại, mệt đến hai mắt đều không mở lên nổi.
Tạ Đình Châu đưa đoàn người đến nghỉ chân ở một thôn trang nhỏ phụ cận Đế Đô, nơi này vị trí hẻo lánh, ít tang thi, người cũng ít. Trước khi Thấp Lè Tè tỉnh lại, cả đội cần ở nơi tương đối an toàn.
Trên xe cũng chỉ còn lại Phồn Tinh và Tần Liệt.
Cô tỉnh.
Tần Liệt có thể cảm giác được.
"Tiểu Hoa Hoa... Sống sao?" Phồn Tinh chọc chọc mặt Tần Liệt.
Vua tang thi trong tương lai, hiện tại chính là một quái vật, không thể không nói, thật sự là hù chết người ta!
Da chỉ mới mọc ra ở nửa bên mặt, nửa mặt còn lại đều là máu thịt trộn lẫn, quá ư dọa người!
Nhưng so với hai ngày trước, Tần Liệt có thể nói là thoát thai hoán cốt.
Tuy rằng vẫn chưa làm được hành động tự nhiên, nhưng hắn đã có thể miễn cưỡng nhúc nhích.
Trước đây bị tang thi nhiều lần gặm cắn, sau đó da thịt mới nhiều lần mọc ra, lại thêm thời gian khôi phục da thịt càng ngày càng ngắn...
Tần Liệt cũng đã mơ hồ cảm thấy, thân thể hắn hẳn là sinh ra biến dị nào đó.
Mà loại dị năng này, làm tốc độ khôi phục của hắn cực kỳ nhanh!
Hiện giờ xem ra, quả nhiên đúng.
Cô gái nhỏ cứu hắn đã ngủ dậy, Tần Liệt không còn đạo lý tiếp tục giả chết, khàn khàn giọng đáp lại: "Còn sống."
"Có thể giúp tôi... đem đôi mắt dính máu này rửa sạch sẽ không?" Hai mắt hắn bị máu đen che khuất, hơn nữa máu đã sớm đọng lại, hiện tại tay hắn còn chưa mọc da, không thể tự mình lau đi.
Phồn Tinh: ". . ."
Cúi đầu nhìn móng vuốt béo tròn không quá linh hoạt của chính mình, trong lúc cô hôn mê, Tống Ngải Ngải đã giúp cô lau sạch, tiểu tổ tông đang cảm thấy khó xử nha!
Hơn nữa, đương nhiên là không thể nha!
Nhị Cẩu nói, bản chất nam nhân, chính là tiện. Vì vậy không thể quá nuông chiều bọn hắn, nếu không, bọn hắn liền sẽ xem việc mình giúp bọn hắn là chuyện đương nhiên.
Sách của Nhị Cẩu, là có đạo lý.
Ngươi xem, sau khi hắn làm bẩn váy nhỏ của cô, bây giờ lại tiếp tục muốn làm bẩn luôn móng vuốt nhỏ của cô.
Cái này gọi là... Được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cho dù Tần Liệt là Tiểu Hoa Hoa, cũng không thể!
Với Phồn Tinh, Tiểu Hoa Hoa mà cô đã có cảm tình và Tiểu Hoa Hoa mà cô chưa có cảm tình, là chênh lệch rất lớn. Ví dụ như Tạ Trản, đừng nói được một tấc lại muốn tiến một thước, ngay cả mệnh cô cũng có thể cho hắn!
Mà Tần Liệt, đại lão chỉ mơ hồ có khái niệm mông lung, hắn là Thích Hà, là Từ Thụy Khanh, cũng là Tạ Trản. Cho nên dựa vào cơ sở của những người trước, thuận theo tự nhiên có ba phần hảo cảm, muốn nuôi hắn mà thôi.
Bởi vì Tần Liệt không thích cô.
Cho nên, cô cũng không thích Tần Liệt nha, có vấn đề gì sao?
Thấp Lè Tè không có cảm tình, tra đến rành mạch, rõ ràng.
Cho dù tất cả đều là mảnh nhỏ linh hồn của cùng một người, thì cô cũng không thể yêu ai yêu cả đường đi nha.
Sưu Thần Hào quả thật muốn nói CMN!
Theo kịch bản thông thường, chẳng lẽ không phải trải qua một hai thế giới, cô liền bị Chiến Thần ba ba tuyệt đại phong hoa của nó mê hoặc, từ đó tình cảm kiên định, về sau sẽ quyết tâm giúp đỡ Chiến Thần ba ba của nó sao?
Nếu mà như vậy, nó cũng không cần lo lắng tên vương bát đản không có cảm tình này sẽ bỏ gánh không làm!
Tra gấu con!
Một người có ngàn mặt, cho dù đều là mảnh nhỏ linh hồn của Chiến Thần đại nhân, cũng sẽ có các tính cách khác nhau. Thân là một vị Chiến Thần, đương nhiên huyết thống cao quý chính là ưu tú cao cao tại thượng.
Mà tra gấu con này, chỉ thích người đi theo cô.
Sớm muộn cũng có một ngày, mảnh nhỏ linh hồn không dễ ở chung của Chiến Thần đại nhân xuất hiện, đến lúc đó...
Từ từ, khi nào thì nó nói, bản chất nam nhân chính là tiện?
Đệch!
Chỉ số thông minh của cô đã bị đông, sao lại có thể nhớ rõ nội dung đọc lén trong tiểu thuyết của lão tử?
Mẹ nó, cung đấu không dám xem, sợ cô học cái xấu. Trạch đấu không dám đọc, sợ cô học đào hố. Nữ cường không dám nhìn, sợ cô trúng tuyển trung nhị bệnh*. Giới giải trí nó cũng không dám đụng vào, sợ kích phát sự điên cuồng ở thế giới trước của cô.
*Trung nhị bệnh: chứng tâm lý xảy ra với các thiếu niên trong tuổi dậy thì, khoảng cấp 2 trung học, có thể hiểu nôm na là bệnh trẻ trâu.
Nó đã bị buộc đến chỉ có thể xem điền văn ấm áp bình đạm, lời này là cô học được từ quyển sách nào?
"Đương nhiên... không." Phồn Tinh chém đinh chặt sắt cự tuyệt Tần Liệt.
Tần Liệt: ". . ."
Cự tuyệt đến cực kỳ vô tình, phảng phất như cô không phải người trăm cay ngàn đắng đem hắn cứu khỏi khu thương mại.
"Tôi giúp anh." Tạ Đình Châu vừa lên xe liền thấy được một màn này, vì thế đi lấy nước, giúp Tần Liệt rửa sạch đôi mắt dính đầy máu đen.
"Cảm ơn." Lần thứ hai nhìn thấy ánh sáng, Tần Liệt mất một lúc lâu mới có thể thích ứng.
Có một số người, chỉ là từ ánh mắt, liền có thể nhìn ra được họ là người phi phàm.
Tạ Đình Châu bất động thanh sắc quan sát Tần Liệt, thực hiển nhiên, liền biết nam nhân này không đơn giản.
Ánh mắt băng lãnh lộ ra lạnh nhạt, như lưỡi dao sắc bén, khiến người thường không dám nhìn thẳng.
"Không cần khách khí, cô ấy đã cứu anh về, thì tôi có nghĩa vụ hỗ trợ chiếu cố anh." Tạ Đình Châu nói lời này là có ba phần ẩn ý, tựa hồ như nói quan hệ giữa hắn và Phồn Tinh không đơn giản.
Rồi sau đó lại thoáng hướng đến Phồn Tinh, nhẹ giọng nhắc nhở: "Ngủ hai ngày, trên người bẩn như vậy, chắc là rất không thoải mái, đi tắm đi."
Phồn Tinh nghiêng đầu, không chớp mắt mà nhìn Tạ Đình Châu.
Chuyện làm người ta sợ hãi nhất, chính là người khác không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, cho dù trong lòng không có quỷ, cũng sẽ theo bản năng chột dạ.
Huống chi, Tạ Đình Châu còn là đang có tiểu tâm cơ.
*
Thúy Hoa: Từ đây về sau, mỗi chương 2000 chữ nha ~
***
Thúy Hoa siêng lên, A Vũ lại càng lười đi T.T
Số chữ tăng hơn gấp đôi, bình thường edit + beta một chương là 45 phút, giờ đã thành 1 tiếng 30 phút. Mỗi ngày hai chương là mất 3 tiếng.
。゚(゚"ω"゚)゚。
Vũ có thể tự đọc bản convert, edit là vì muốn các mỹ nhân khả ái cùng đọc, cùng thảo luận cho xôm tụ.
Vậy nên khi mọi người đọc truyện thì hãy vote, để Vũ biết có người theo dõi mà cố gắng edit tiếp nha~