Hơn nữa Tần Ngạn người này cũng đặc biệt độc!
Rõ ràng ngày thường học tập nỗ lực như vậy, dựa theo đạo lý thường tình, vô luận có như thế nào đi chăng nữa thành tích hẳn cũng không nên quá kém mới đúng.
Nhưng hắn còn khen ngược, vừa đến kì khảo thí liền rớt không thể nghi ngờ!
Nhân gia đều biết hắn cùng Tần Kiệt là hai huynh đệ, Tần Kiệt mỗi lần thi cử đều đứng hạng nhất.
Mà Tần Ngạn, ngày thường đuổi theo lão sư hỏi đề mục, đến cuối cùng trong cuộc khảo thí, luôn chỉ đủ điểm đạt tiêu chuẩn xém chót.
Lão sư đều ở trong tối lắc đầu thở dài, Tần Ngạn đứa nhỏ này hiếu học không thể nghi ngờ, chính là đầu óc thì... khả năng xác xác thật thật có vấn đề nhất định, có thể do chỉ số thông minh chênh lệch đi, dù sao họ cũng không có biện pháp nào.
Hắn có đôi khi thậm chí còn cảm thấy, Tần Ngạn có điểm đáng thương.
Biểu hiện đến thập phần nỗ lực như vậy thì thế nào?
Hắn liền biết tên tiểu dã loại đó vĩnh viễn đều so ra kém chính mình!
Nhưng trên thực tế, Tần Ngạn xem Tần Kiệt tựa như đang nhìn ngốc tử ——
Kỳ thật những cái đề mục đó, hắn đều có thể làm được.
Hắn là cố ý làm sai.
Bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, không có người nào sẽ hy vọng hắn biểu hiện ưu tú hơn Tần Kiệt.
Nếu hắn có chút vượt qua Tần Kiệt mà nói, sẽ làm vợ chồng Lý Tú Lệ cùng Tần Kiệt đều không vui, đến lúc đó hắn cơ hổi để hắn tiếp tục đọc sách vẫn không có bao nhiêu.
Hắn duy nhất yêu cầu lo lắng, chỉ có khi Phồn Tinh xem thành tích của hắn không tốt, sẽ đối với hắn cảm thấy thất vọng.
"Oa oa... Nị hại nha!"
Đại lão trong ánh mắt đều ăn ăn ngủ ngủ, hoàn toàn chính là một con học tra chính hiệu, ánh mắt đối với học bá vô cùng sùng bái.
Chỉ cần điểm cao hơn nàng , đều nị hại!
Tần Ngạn: "..."
Nếu không phải biết khảo thí mãn phân 100 phân, hắn thiếu chút nữa liền cho rằng tổng điểm chỉ có 60, mà hắn đánh 62 điểm cũng quá cao.
Từ khi Tần Ngạn bắt đầu đi học, Lý Tú Lệ liền ít đi một người phụ giúp việc vặt trong nhà.
Không ai lên núi nhặt củi, hái rau dại, mà Phồn Tinh tuổi còn nhỏ, giặt quần áo nấu cơm linh tinh sự tình đều làm không được.
Vì thế mua vài trăm con vịt, mỗi ngày để Phồn Tinh đi chăn.
Buổi sáng liền chạy đến trên núi hoặc trong sơn cốc, chờ buổi tối liền lùa trở về, đến nỗi cơm trưa, Lý Tú Lệ cho Phồn Tinh chuẩn bị hai cái bánh bao.
Chính là cái loại nhịn không được vui sướng khi người gặp họa nghẹn cười, ngươi cũng biết mà.
Nó dám thề, tiểu gấu con xuyên qua nhiều thế giới như vậy, trước nay cũng chưa từng bình dân như thế!
Nàng chính mình cũng y như vịt con, đi đường một oai uốn éo.
Kết quả đều đã như vậy, thế nhưng còn bắt nàng đi chăn vịt...
Cảnh tượng kia, liền giống như một con vịt lớn, vội vàng chỉ đường cho mấy trăm con vịt con đi sau.
Sưu Thần Hào ngay cả tiểu thuyết cũng không nhìn, mỗi khi Phồn Tinh xiêu xiêu vẹo vẹo đi lùa vịt, nó liền hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm xem, liền phảng phất như đang xem phát sóng trực tiếp, thành suối nguồn vui sướng mới của nó!
Hơn nữa để Sưu Thần Hào cảm thấy bội phục chính là, dù nhãi con có chỉ số thông minh không quá lớn, thật sự tất cả đều dùng ở trên ——
Nàng chăn vài trăm con vịt, Lý Tú Lệ cũng không có khả năng mỗi ngày đều đếm a.
Vì thế nhãi con định cho chính mình định một cái mục tiêu nho nhỏ: Nàng mỗi tháng liền trộm ăn hai con vịt vịt, đếm đếm thử một năm mới 24 con.
Vài trăm, cùng 24, so sánh với nhau, hơn kém rất lớn.
Cho nên, hẳn sẽ không bị phát hiện.
Nàng nhàn rỗi không có việc gì làm, còn ngồi đó nói chuyện phiếm với đám vịt đó, quỷ biết mẹ nó như thế nào cùng vịt giao lưu, dù sao những con vịt ở trên sông trong sơn cốc, hoàn toàn có thể ngậm ra mấy con cá tới cho nàng.
Sưu Thần Hào mỗi ngày liền nghe thấy nhãi con canh gác đàn vịt dốc hết sức nhắc mãi ——
853 words.