[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 115: Long Dã Cùng Nhiễm Trần Rốt Cuộc Cũng Tương Phùng.



Chương 115. Long Dã cùng Nhiễm Trần rốt cuộc cũng tương phùng.

"Ý đệ là, nếu không kịp tiến hành tế tự, Nhiễm Dật sẽ chết?"

"Tạm thời có lẽ chưa chết. Nhưng cũng chỉ kéo dài hơi tàn thôi. Ta nhìn sắc mặt gã, tất nhiên là bệnh tim nghiêm trọng." Lộc Minh Sơn dù sao cũng là thần y, ánh mắt tinh tường, nhìn một lần liền suy đoán ra tình huống thân thể Nhiễm Dật, "Kể cả có dùng Ngọc Dao công pháp kéo dài tính mạng, nhưng tư vị phản phệ có lẽ cũng chẳng dễ chịu hơn so với hàn độc của đường huynh đâu."

"Khiến ta giật mình chính là, mấy năm trước gã đã đem những huynh đệ tỷ muội thân duyên gϊếŧ sạch, chỉ lưu lại một mình Nhiễm Quận Vương. Thế mà có thể dùng dằng lâu như vậy không gϊếŧ Nhiễm Quận Vương để làm dịu nỗi thống khổ của chính mình, thực sự rất kỳ quái. Nếu là người thường, ta còn có thể cho rằng là huynh đệ tình thâm, tình nguyện chịu đau đớn cũng không nỡ để đệ đệ chết thảm. Nhưng từ hành động ngày thường của gã đối với Nhiễm Quận Vương, thật sự nhìn không ra nửa điểm thương yêu."


Bạch Thanh Nhan có chút ngạc nhiên. Đã đối mặt với nguy hiểm lớn như thế, vì sao Nhiễm Dật không mau chóng dùng Nhiễm Trần làm tế phẩm tiến hành tế tự? Dù sao có thể bắt được y hay không vẫn còn là một biến số, nếu thật sự vì thế mà nạp mạng, cũng quá lỗ rồi. Mà kể cả sau khi mưu hại Nhiễm Trần mới bắt được y, cũng chẳng qua là hai mạng người mà thôi.

Lấy sự hung tàn của Nhiễm Dật, thêm một cái mạng, gã tuyệt sẽ không quan tâm.

... Phải chăng mình đoán sai rồi, gã đối với Nhiễm Trần ít nhiều vẫn còn chút tình nghĩa huynh đệ?

Nhớ về địa cung tăm tối, dây sắt loang lổ vết rỉ kia, Bạch Thanh nhan cười khổ lắc đầu. Nhiễm Dật người này tuyệt không thể dùng lẽ thường để suy đoán, gã làm việc hung ác tàn nhẫn, âm tình bất định, ai biết gã sẽ nghĩ như thế nào?


"Hay là gã còn có mưu đồ khác?"

Bạch Thanh Nhan lắc đầu nói:

"Nhiễm Quận Vương bị gã một mực khống chế trong tay, nếu như có một ích lợi đối với gã, cũng chỉ có huyết nhục tương dung có thể hóa giải phản phệ. Song kể cả như vậy cũng chỉ là kế sách nhất thời."

... Không như y, người mang Ngọc Dao công pháp thuần khiết, ngược lại thật sự có thể làm dịu sự phản phệ của gã.

... Nhưng tiền đề cũng phải là gã không tiếp tục tu luyện tà pháp. Bằng không tà vượt lên trên chính, ngày sau chắc chắn sẽ giẫm lên vết xe đổ.

"Nói đến hàn độc... Đường huynh, tình huống bây giờ của huynh thế nào?"

"Ta không có gì đáng ngại. Chỉ là trước đó vội vàng giao thủ cùng Cơ Hà huynh, có chút huyết khí sôi trào. Vả lại khi nãy đứng gần Nhiễm Dật quá lâu... Ta đối với tà pháp Ngọc Dao bên trong cơ thể gã có chút cảm ứng, hàn độc trong đan điền cũng bắt đầu dao động. Nhưng không đáng kể."


Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến một tiếng:

"Bẩm Bệ hạ, Vô Danh Tướng quân đến!"

... Vô Danh Tướng quân? Là ai? Nhiễm Dật rõ ràng vừa nói qua, không cho bất luận kẻ nào tiến vào Hậu điện!

Giao thủ cùng Lang Nghiệp mười năm, đối với các Tướng quân Lang Nghiệp to to nhỏ nhỏ, bất luận là già hay trẻ, Bạch Thanh Nhan đều rất quen thuộc. Y bước nhanh tiến ra đón, muốn nhìn một chút vị Vô Danh Tướng quân này rốt cuộc là vị nào.

Lại không nghĩ rằng, người tới một thân áo choàng đen, từ bả vai dài đến bắp chân. Trên đầu đội một đấu lạp lớn phủ hắc sa, cũng rũ xuống bả vai. Cả người như thể bị quấn chặt trong một màn sương đen thẫm, tựa như cố ý không để người khác nhìn thấy gương mặt thật. Ngoại trừ có thể nhìn ra y thân hình cao lớn, bước chân mạnh mẽ, có vẻ võ công cao cường, thì không tìm được nửa điểm đầu mối nào nữa!
Người phục trang như thế này cũng có thể tự do ra vào Hoàng cung? Nếu là thích khách thay xà đổi cột*, sợ rằng cũng không phát hiện được!

*Thay xà đổi cột: Đánh tráo.

... Người này thân phận tất nhiên cực kỳ đặc thù, ra vào Hoàng cung cũng có phương thức riêng của mình. Nhiễm Dật đồng ý cho y làm càn, cũng là bởi vì y có thân phận đặc biệt đi?

Bạch Thanh Nhan ngẫm nghĩ, nhưng không tùy tiện mở miệng. Vị Vô Danh Tướng quân kia cũng làm như không nhìn thấy y, trực tiếp đi ngang qua. Nhưng chẳng biết vì sao, trên người y lại có một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, khiến tim Bạch Thanh Nhan bỗng nhiên nảy lên một nhịp!

Bạch Thanh Nhan thốt ra:

"Bệ hạ có khẩu dụ, người cùng Hoàng đế Đại Tiếp có chuyện quan trọng cần thương lượng, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu!"
Vô Danh Tướng quân dừng bước. Y quay đầu, tựa hồ đang quan sát Bạch Thanh Nhan xuyên qua lớp hắc sa kia.

Sau đó y một câu cũng không nói, trực tiếp đi về phía Hậu điện.

Loại cảm giác quen thuộc kia lại càng mãnh liệt, Bạch Thanh Nhan vô thức thốt ra:

"Long Tướng quân?"

Người này lần nữa dừng bước.

Sau đó y lần nữa quay đầu.

"Chúng ta lại gặp mặt, Thái tử Điện hạ."

"Long Tướng quân, sao ngươi lại ở nơi này?... Vô Danh Tướng quân... Lại là xảy ra chuyện gì?"

"Ta tới cứu người."

Ánh mắt Long Dã đảo qua nền đất Tẩm điện. Nơi đó gạch xanh vuông vức, kín kẽ, nhìn không ra bên dưới đến tột cùng ẩn giấu thứ gì.

"Thái tử Điện hạ, ngươi phải tự bảo trọng."

Nói xong câu này, Long Dã lần nữa hướng về Hậu điện mà đi. Chẳng biết tại sao, trong lòng Bạch Thanh Nhan dâng lên một dự cảm bất tường.
Trong địa cung.

Nhiễm Trần đột nhiên ngẩng đầu:

"Kỷ Ninh Tướng quân!" Thanh âm hắn gấp rút, "Long Dã tới!"

"Long Dã tới? Sao ngươi biết?"

"Y từng nghĩ cách tạo ra một khẩu âm, nói nếu như có thể dẫn ta đi, sẽ cho ta tín hiệu. Tiếng đế sắt, là năm ngắn ba dài... Bên ngoài chưa nghe được, nhưng trong địa cung lại rất rõ ràng!"

"Hóa ra là như vậy! Nhưng bây giờ chúng ta trước không có tiếp ứng, phía sau lại có truy binh..." Kỷ Ninh có phần do dự, "Nhưng cơ hội khó có được, Long Dã huynh đệ đã đến, có thể thử một lần..."

Hắn quyết định muốn giúp Nhiễm Trần chặt đứt dây sắt. Nhiễm Trần lại né tránh, không để hắn lại gần.

"Nhiễm Quận Vương, thời gian rất gấp, đừng câu nệ tục lễ nữa."

"Không, ngươi đi giúp Thái tử Điện hạ là được rồi... Ta có thể tự làm. Ta không muốn để các ngươi nhìn thấy chân ta." Thái độ Nhiễm Trần lại rất kiên định. Hắn có chút khẩn trương, hô hấp dồn dập, song Kỷ Ninh cũng đang vội vã, không hề nhìn ra điểm không ổn.
"Vậy được, ngươi ở đây chờ chúng ta, ta đi một chút liền quay lại."

Dứt lời, Kỷ Ninh chờ Nhiễm Trần mở cửa địa cung, vượt ra ngoài. Hắn tin tưởng Nhiễm Dật ở Hậu điện và thị vệ gác cổng tất nhiên đều đã bị Long Dã khống chế, bằng không Long Dã sẽ không phát ra tín hiệu. Cho nên hắn không quay đầu lại, trực tiếp đi tìm Bạch Thanh Nhan.

Nhưng hắn lại không biết, Nhiễm Trần phía sau hắn, lộ ra thần sắc thương xót thế nào.

... Thật xin lỗi, Kỷ Tướng quân.

Song rất nhanh, cửa địa cung lần nữa chậm rãi khép lại. Phần thương xót cùng áy náy này, cũng bị ngăn trở bên trong phiến đá.

Nâng ngọn đuốc nhỏ Kỷ Ninh để lại kia lên, Nhiễm Trần cúi đầu xuống. Hắn trước giờ vẫn một mực không rời khỏi vị trí này, áo choàng tản mát trên mặt đất, che phủ một khoảng rộng lớn. Nhưng hiện tại, hắn vén áo choàng lên, dùng bó đuốc chiếu sáng, trên mặt đất vậy mà lộ ra một mảng chữ viết!
Những chữ này là dùng ngón tay vạch lên mặt đất, vết tích không sâu, lại chìm trong bóng tối vô tận... Nếu không dùng tay chạm lên, không thể phát hiện được.

Nhiễm Trần cúi đầu, dùng ánh lửa lập lòe cẩn thận đọc. Mặc dù hắn đã sớm dùng ngón tay hình dung qua vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên có thể tận mắt thấy những dòng chữ ấy...

"Đời này của ta chính là một đời phản bội. Thuở thiếu thời phản bội phụ mẫu sinh thành, sau khi thành niên phản bội quân chủ vốn nên hiệu trung. Bây giờ, hẳn là phải phản bội người ta yêu nhất?"

"Ta lừa gạt tất cả mọi người, lại không gạt được chính mình."

"Có lẽ ta chết ở nơi này, mới là sự lựa chọn tốt nhất."

"Nhưng ta không thể chết."

"... Ta nhất định phải phản bội thêm một lần cuối cùng... Phải phản bội huynh trưởng ta thân cận nhất... Dù cả quãng đời còn lại sẽ phải sống trong ân hận."
"Ta nhất định sẽ cứu ngươi ra, không tiếc bất cứ giá nào!"

Những dòng cuối cùng đó vết khắc rất sâu, cho thấy người khắc xuống những chữ này đang kịch liệt giằng xé. Trừ những điểm ấy, cũng có thể nhìn ra người đó võ công rất cao cường. Muốn dùng ngón tay khắc chữ trên đá, không phải người nào cũng có thể làm được.

Mà bốn phía, lại là từng mảng lớn đỏ thẫm, đó là vết tích máu tươi lưu lại trên mặt đất. Nếu để người khác nhìn thấy, tất nhiên sẽ coi đây là Nhiễm Trần chịu tổn thương. Nhưng chỉ có một mình hắn biết, thời điểm hắn đến địa cung, nơi đây đã là như vậy, trong đó mùi máu nồng nặc, ngay cả huân hương cũng không che giấu được!

Long Dã... Y đổ máu ở đây, cũng là vì cứu mình ra ngoài.

Nhiễm Trần nhắm mắt lại. Hắn co người, nằm nghiêng trên mặt đất. Trong bóng tối, hắn đem gương mặt nhẹ nhàng chạm lên những dòng chữ viết kia.
Chẳng biết bao lâu sau, phiến đá đột nhiên từ bên ngoài mở ra.

"Cơ Dận, chẳng phải ngươi cảm thấy rất hứng thú với đệ đệ ta, muốn nhìn một chút xem nó còn sống hay đã chết sao?"

Ánh sáng rực rỡ bên ngoài chiếu lên mặt Nhiễm Trần, đánh thức hắn. Hắn híp mắt nhìn ra bên ngoài... Hai thân ảnh cao lớn đứng trước cửa. Hắn không nhìn rõ gương mặt hai người này, nhưng loại khí thế âm trầm kia, lại làm cho hắn toàn thân lạnh lẽo.

"Hoàng huynh?"

Hoàng huynh đứng trước cửa ra vào, một người khác lại có thể sánh vai đứng bên cạnh gã. Nghĩ một chút, chính là Hoàng đế Đại Tiếp Cơ Dận?

Nhiễm Trần ngồi dậy. Chân hắn một nửa lộ ra bên ngoài, phía trên một mảng xanh tím, nơi bị bẻ gãy lại càng nhìn thấy dễ dàng. Hắn bất động thanh sắc dùng áo choàng phủ lên trên. Thanh âm Cơ Dận rõ ràng mang theo vài phần trách cứ:
"Nhiễm Dật, sao ngươi có thể đối xử với hắn như thế? Hắn đã phạm phải tội lỗi gì?"

"Vì cái gì, còn muốn phải vì cái gì nữa?" Tiếng cười âm trầm của Nhiễm Dật quanh quẩn trong bóng tối địa cung, "Ta làm như vậy, là bởi vì ta muốn làm như vậy, là bởi vì ta có thể làm như vậy!"

"Ngươi... Không nên như thế."

"Làm sao, ngươi lại muốn bắt đầu ra vẻ đạo mạo?"

"Ta không phải ra vẻ đạo mạo. Nhiễm Dật, đây dù sao cũng là thân đệ đệ duy nhất của ngươi. Hai chọn một, đã định Bạch Thanh Nhan, ngươi rất không cần phải khi nhục hắn như vậy."

"Vị này, chắc hẳn chính là Hoàng đế Đại Tiếp Bệ hạ."

Nhiễm Trần đột nhiên chen lời. Hắn đã ngồi ngay ngắn, mặc dù thân là tù nhân, dáng vẻ vẫn mang phong phạm Hoàng tộc. Hắn thậm chí còn hành lễ.

"Nghe qua thanh danh Hoàng đế Đại Tiếp Bệ hạ, lại không nghĩ rằng sẽ gặp nhau dưới loại tình huống này. Chỉ là có một chuyện không rõ, cái gì gọi là hai chọn một? Lại cùng vị Thái tử Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan kia có quan hệ gì?"
Nhiễm Trần dưới loại tình huống này còn có thể phát biểu tự nhiên, tựa hồ cho Cơ Dận ấn tượng thật sâu. Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Nhiễm Dật cười lạnh một tiếng đánh gãy.

"Ngươi muốn biết sao? Hoàng huynh dẫn ngươi đi xem xét tận mắt, ngươi sẽ biết!"

Thanh âm của gã hùng hổ dọa người, hai đầu lông mày tràn đầy ác ý đùa cợt:

"Đến, cởi bỏ dây sắt, tự mình bò ra, Hoàng huynh dẫn ngươi đi!"

Keng một tiếng, một chiếc chìa khóa ném lên mặt đất. Nhiễm Trần cúi đầu xuống, nhặt nó lên.

Hoàng huynh bảo hắn bò ra... Giống một con chó, một con heo, một con súc vật đê tiện, dùng cả tay chân bò ra!

Trong quá khứ, Nhiễm Dật làm nhục hắn, nhưng cũng chưa từng đánh gãy thân phận Quận Vương của hắn. Mà lần này...

Nhưng Nhiễm Trần không phản kháng. Hắn cúi đầu, thậm chí còn mỉm cười. Hôm qua hắn mới nhận được tin tức của Long Dã, chút khuất nhục này, còn có thể là gì?
Hai chân hắn đều bị bẻ gãy, trong đó chân phải bị bẻ gãy tại bắp chân, đầu gối còn có thể cử động. Chân còn lại bị bẻ gãy tại đùi, mảnh xương kia còn găm vào trong máu thịt, mỗi bước lê đi, cũng là đau đến tận tâm can. Bậc thang trong địa cung lại cao, hắn mới chỉ lết qua hai bậc thang, toàn thân đã toát mồ hôi lạnh. Hắn ngẩng đầu, thấy Cơ Dận đã rời ánh mắt đi nơi khác, thần sắc tựa như phủ một tầng băng sương.

Thần sắc Nhiễm Dật cũng thập phần lạnh lẽo. Nhưng ánh mắt gã lại như vực sâu, u ám âm trầm không nhìn thấy đáy!

Lại nhích lên hai bậc, Nhiễm Trần rốt cuộc bò không nổi nữa. Mồ hôi lạnh thấm ướt trán, tiếng thở dốc cũng mang theo đau đớn. Hắn cắn răng, không dám ngẩng đầu nhìn Nhiễm Dật... Nếu bị Hoàng huynh thấy được thần sắc khẩn cầu trong ánh mắt hắn, chỉ sợ nghênh đón hắn chính là tra tấn càng thêm đáng sợ!
"Bệ hạ!"

Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên. Nhiễm Trần toàn thân chấn động, không lo nổi sự đáng sợ của Nhiễm Dật nữa, đột ngột ngẩng đầu... Thanh âm kia, hắn tuyệt sẽ không nhận lầm!

Đó là người hắn tâm tâm niệm niệm, giúp hắn chống đỡ từng trận cực hình!

Đó là thanh âm của Long Dã!

[CẤP BÁO CẤP BÁO]

Một hai ngày nữa mình sẽ up hai phần phiên ngoại "Tru tâm chiến ký" (Vườn trường hiện đại) và "Tiên ma thù đồ" (Huyền huyễn) lên page "Tiệm giặt là của Bọt" để mọi người tiện theo dõi và giải trí sau những chương truyện căng thẳng nhaaa (¬‿¬)

Sau này mình cũng sẽ up lại lên truyenwk.com nên những ai không tìm được page hoặc không muốn theo dõi trên page thì cũng không sao , chỉ hơi trễ xíu thôi vì chính văn mình chưa up xong nữa.
Đăng bài hỏi trên page mà không ai comment luôn, nhục cá (_ _|||)