[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 122: Bạch Thanh Nhan Cùng Kỷ Ninh, Vĩnh Viễn Rời Khỏi Lang Nghiệp.



Chương 122. Bạch Thanh Nhan cùng Kỷ Ninh, vĩnh viễn rời khỏi Lang Nghiệp.

Nội cung xảy ra động tĩnh lớn như thế, bên ngoài đã sớm loạn thành một mảnh, một số nơi trong cung điện chịu tác động cũng sập mất một góc, đám cung nhân bối rối chạy loạn, cứ như vậy một đám người chạy đến nội cung.

Sau đó, Kỷ Ninh huýt sáo, thị vệ phủ Tướng quân đã sớm yên vị chờ ám hiệu đồng loạt cắt dây thừng, bắt đầu tấn công thủ vệ! Đều là tinh binh cường tướng lại hữu tính vô tâm, đám thị vệ trông coi nào có thể là đối thủ của bọn họ? Chỉ sau mấy hiệp đã phải giao nộp giới khí.

Sau khi tụ hợp với thị vệ phủ Tướng quân, đoàn người Kỷ Ninh lại xông tới đại môn. Long Dã trước đó quả thực đã an bài thiết kỵ Lang Nghiệp trấn giữ bên ngoài cửa cung, lúc này nội ứng ngoại hợp, đưa bọn họ thuận lợi ra ngoài.


"Kỷ Tướng quân!"

Gặp lại Kỷ Ninh, thiết kỵ Lang Nghiệp quả thực vô cùng mừng rỡ. Một đám phó Tướng chen chúc trước ngựa bọn họ, tha thiết nhìn Kỷ Ninh.

"Long Dã Tướng quân tự mình thông tri cho chúng ta, nói lần này là thanh quân trắc*, chém đầu loạn thần cung nội có ý đồ mưu phản! Ngay cả Tướng quân ngươi cũng bị loạn thần cấu kết hãm hại, mới tạm thời không có binh quyền. Nhưng Bệ hạ thánh minh, đã sớm biết đây là quỷ kế của gian thần, chẳng qua vì bảo toàn tính mệnh trọng thần mới tạm thời tạm giam ngài. Quả nhiên ngài bình an vô sự, thiết kỵ Lang Nghiệp chúng ta rốt cuộc cũng có thể nghênh đón chủ soái về doanh địa!"

*Thanh quân trắc: Đại ý là diệt phản loạn.

"Tướng quân, chúng ta bây giờ khải hoàn về doanh, hay vẫn là ở lại đây bảo vệ Hoàng cung?"


Kỷ Ninh nghe xong liền biết đây là cái cớ Long Dã đưa ra để điều động quân đội. Xem ra y cũng nghĩ sâu tính kỹ mới có thể điều động nhiều binh lính như vậy.

Kỷ Ninh ôm Bạch Thanh Nhan trong ngực, đưa mắt nhìn về phía Long Dã. Long Dã đã đem một thân áo bào đen kia đổi lại, trở về vị Tướng quân trẻ tuổi anh tư táp sảng* ngày xưa.

*Anh tư táp sảng: 英姿飒爽, Người anh hùng tràn đầy năng lượng, có uy tín.

Nhưng thần sắc trên mặt hai người đều rất nghiêm túc. Chư vị phó Tướng nguyên bản còn ồn ào cũng nhìn ra giữa hai người này có một số việc còn chưa giải quyết. Trong lúc nhất thời, âm thành ồn ào dần dần biến mất, tất cả mọi người đều có phần căng thẳng.

"Các ngươi dẫn chư doanh tướng sĩ đến một bên đợi lệnh. Nếu có mệnh lệnh, sẽ đi thông tri các ngươi."


Kỷ Ninh hạ lệnh. Chờ thiết kỵ Lang Nghiệp rời đi khá xa rồi, hắn mới mở miệng lần nữa.

"Vô Danh?"

Long Dã một tiếng cũng chưa nói, trực tiếp quỳ gối xuống đất, cúi đầu tạ tội.

"Kỷ Đại ca, là ta không để ý tình nghĩa huynh đệ nhiều năm như vậy, phản bội ngươi. Trước đó thiết kỵ Lang Nghiệp bị Phó Diễm tiếp nhận, hợp nhất nội bộ là ta làm. Một mũi tên trước đó đả thương đại ca ngươi trước phủ Tướng quân, là ta bắn ra. Diều hâu đưa thư của Duệ Thân Vương Đại Tiếp bay giữa không trung, cũng là ta xuất thủ bắn hạ. Chuyện ngày hôm nay càng không phải nói, mắt thấy Thái tử Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan lấy thân mạo hiểm, cũng không xuất thủ tương trợ..."

"Những thứ vô dụng này đều không cần nói lại!"

Kỷ Ninh đột nhiên mở miệng ngăn lời y. Giữa hai đầu lông mày hắn vặn thành chữ xuyên, nghiêm khắc chất vấn:
"Ta chỉ hỏi ngươi hai chuyện... Thứ nhất, ngươi quen biết ta trước, hay vẫn là Vô Danh dưới trướng Bệ hạ trước?"

"Ta từ nhỏ bị đưa khỏi người phụ mẫu, huấn luyện chặt chẽ trong doanh trại thám báo. Mười tuổi được đưa tới núi lớn giáp giới Ngọc Dao làm thợ săn, cha mẹ nuôi kia kỳ thật cũng đều là thám báo. Mười bốn tuổi, bọn họ trở về Lang Nghiệp, để ta một mình ở lại nơi đó, chỉ có một nhiệm vụ duy nhất cũng cực kỳ trọng yếu là liên lạc với một tiểu đội thám báo, đem tin tức lấy được truyền về Vương đô... Sau đó, tiểu đội kia đột nhiên bị diệt khẩu, thân phận của ta cũng thay đổi theo. Bệ hạ thu ta làm Vô Danh, lệnh cho ta tiếp xúc với người sống sót duy nhất trong tiểu đội kia, cũng trường kỳ tiềm phục bên cạnh hắn."

"Ta chờ mấy ngày, rốt cuộc cũng rõ ràng các mấu chốt trong đó, hiểu rõ Tam Hoàng tử Ngọc Dao thừa dịp Thái tử bệnh nặng, nghiêm hình tra tấn người kia, cũng bí mật xử tử. Nhưng ta giả xưng người này là ca ca ta, hy vọng chừa cho hắn toàn thây... Cho nên bọn chúng không gϊếŧ hắn, mà sau khi trọng hình ném hắn vào một bãi tha ma. Mà ta ở cách đó không xa chuẩn bị một nơi ở, chứa chấp hắn, cứu mạng hắn, cuối cùng trở thành huynh đệ kết bái của hắn."
Sắc mặt Kỷ Ninh cực kỳ khó coi:

"Cho nên ngay từ khi mới bắt đầu, ngươi đã biết ta là người của đội thám báo... Cũng biết quan hệ giữa ta và Bạch Thanh Nhan, có phải không?"

"Đại ca, ta chỉ biết ngươi là người duy nhất còn sống sót của đội thám báo kia, khả năng biết bí mật Ngọc Dao công pháp. Bệ hạ giao nhiệm vụ cho ta cũng chỉ biết rõ điểm này. Sự tình giữa ngươi và Thái tử Ngọc Dao là về sau ngươi chính miệng nói ra. Mặc dù chưa từng nói toàn bộ cho ta, nhưng ta cũng đoán trúng đại khái. Nhưng những chuyện này ta đều chôn sâu ở đáy lòng, kể cả sau khi trở lại Vương đô cũng không bẩm báo với Bệ hạ... Vả lại... Bất luận ngươi tin hay không tin, ta thật sự xem ngươi như thân huynh mà đối đãi. Cho nên những sự tình tính mệnh du quan kia, ta đều giấu diếm, không hề bẩm báo."
"Như vậy về sau Bệ hạ làm thế nào biết những chuyện ấy, lại từng bước chặn đằng trước ta? Lần này ngăn ta và Thanh Nhan ở sứ quán Đại Tiếp... Nếu không phải sau đó cơ duyên xảo hợp, chỉ sợ chúng ta đều phải chết bên trong! Nói cho cùng, ngươi vẫn là phản bội ta."

Long Dã vẫn cúi đầu không nói. Hai người giằng co một lát, Long Dã rút ra một thanh đoản kiếm từ bên hông:

"Đại ca, ta thực sự không có lời nào để nói. Đây là ta có lỗi với ngươi, ta không cầu ngươi tha thứ, chỉ xin lấy cái chết tạ tội!"

Dứt lời, y vung đoản kiếm kia hướng đến cổ mình!

"Hồ nháo!"

Động tác của y cực nhanh, Kỷ Ninh muốn ngăn cản nhưng cũng chẳng kịp nữa! Thế nhưng, ngay khi lưỡi kiếm cứa vào cổ họng, Long Dã lại cứng rắn ngừng lại.

Nhiễm Trần nhào tới, đối mặt với mũi đao hàn quang lấp lóe kia vẫn không tránh không né! Nếu Long Dã không dừng động tác, Nhiễm Trần cố nhiên không có cách nào ngăn cản y tự sát, nhưng y cũng đồng dạng không có cách nào cam đoan Nhiễm Trần không bị mũi kiếm thương tổn.
"Quận Vương Điện hạ."

Thanh âm Long Dã trầm thấp:

"Ta dốc hết toàn lực, là trung với người, cũng trung với tình cảm trong lòng ta. Đời này chỉ nguyện người có thể bình an, không bị kẻ nào tàn phá thương tổn. Hiện nay, có thể kẻ từng thương tổn người đã không còn, thân phận người tôn quý, đủ để tự vệ. Ta... Tâm nguyện này của ta, đã coi như được thực hiện."

Đôi mắt đào hoa của Nhiễm Trần đầy ngập nước mắt. Hắn cắn nát bờ môi, máu chảy từ khóe môi trôi xuống dưới. Bàn tay từng ngón khớp xương rõ ràng của Long Dã ôn nhu mơn trớn trên gò má hắn, đem nước mắt cùng vết máu lau đi.

"Nhưng ta đã phản bội đại ca. Tội này không thể tha, nhất định phải lấy cái chết tạ tội."

"Kể cả muốn tạ tội với ta, cũng phải chờ hỏi lại sự tình cho rõ!"

Một câu của Kỷ Ninh đánh gãy lời Long Dã. Thanh âm của hắn lộ ra nghiêm khắc:
"Cho nên, đây hết thảy đều là vì Nhiễm Quận Vương. Có phải không?"

"Đúng vậy. Nhưng tất thảy đều là do tự ta chủ trương, hắn bị giam trong thâm cung, những chuyện này tuyệt không biết, ta càng không nhắc đến với hắn. Đại ca, ngươi ngàn vạn đừng giận chó đánh mèo hắn."

"Ha, ta lại là kẻ bụng dạ nhỏ nhen như vậy, cần ngươi phải nói những lời này? Ngươi khinh thường ta quá rồi!"

Kỷ Ninh trách cứ một câu, Long Dã lập tức ngừng lại. Kỷ Ninh nhíu mày suy tư một lát, nói:

"Như vậy chuyện thứ nhất này ta đã biết ngọn nguồn. Còn có một chuyện... Trong rừng cây, một tiễn bắn chết Vương Vạn, là ngươi làm sao?"

Long Dã nghe lời này, toàn thân chấn động. Y vội vàng giải thích:

"Đại ca! Mặc dù ta không đúng, nhưng tuyệt sẽ không tổn thương tính mệnh huynh đệ! Kia là thủ hạ của Phó Diễm... Mặc dù ta lấy danh nghĩa Vô Danh hiệp trợ bên người Phó Diễm, đồng thời trên danh nghĩa có thể suất lĩnh bộ hạ bên trong thiết kỵ Lang Nghiệp của hắn. Nhưng thực tế đám người kia làm theo ý mình, không hoàn toàn nghe ta chỉ huy. Trong rừng cây, bọn chúng tự chủ trương bắn lén, đả thương tính mệnh Vương Vạn huynh đệ, ta đã tại chỗ tự tay đâm chết đám người kia, báo thù cho Vương Vạn huynh đệ!"
Những gì Kỷ Ninh nói, đúng là sự tình sau khi hắn leo tường đào tẩu từ sứ quán, đến thiết kỵ Lang Nghiệp chỉnh hợp đội ngũ. Sau khi phát giác Long Dã chính là Vô Danh, điều hắn trăn trở nhất chính là... Kẻ bắn lén đả thương Vương Vạn trong rừng, liệu có phải Long Dã?

Nếu thật sự là y, vậy y vì mục đích của chính mình lại có thể lạm sát huynh đệ vào sinh ra tử trên chiến trường. Đây là điều hắn tuyệt không thể tha thứ, càng không thể nhân nhượng!

Nhưng cũng may, Vương Vạn không phải do Long Dã gϊếŧ chết.

"Đã như vậy, ta liền có thể yên tâm rồi."

Kỷ Ninh thở dài một hơi:

"Khi ở trong phủ của ta, ta kể cho ngươi tình cảnh Nhiễm Quận Vương bị Bệ hạ giam giữ. Khi đó ngươi từng hỏi ta, nếu đặt tính mệnh Thanh Nhan và Nhiễm Quận Vương ở cạnh nhau, ta sẽ chọn ai? Khi đó, ta không có câu trả lời rõ ràng. Nhưng Long Dã, thực không dám giấu diếm, nếu ngươi ta đổi vị trí cho nhau, lựa chọn của ta và ngươi, đại khái đồng dạng."
"Đại ca..."

"Cũng không phải nói chuyện hôm nay ta sẽ không khúc mắc nữa. Chỉ là, ngươi cũng không nợ ta cái gì... Thời gian cũng thế, vận số cũng vậy, tình thế ép buộc. Long Dã, ngươi vẫn là huynh đệ tốt nhất mà ta từng có..."

... Chỉ là, chúng ta kiếp này có lẽ chẳng có cách nào triệt để buông bỏ chuyện này, lần nữa cùng nhau uống chung một bầu rượu.

Kỷ Ninh còn chưa nói hết. Nhưng Long Dã đã hiểu. Y đột ngột ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt. Y thậm chí không biết, mình có thể còn có tư cách, lại gọi một tiếng "đại ca" hay không.

Kỷ Ninh không trách tội y, càng không cần y lấy cái chết tạ tội. Nhưng cũng không thông cảm cho y, bởi vì chuyện này liên quan đến sự lựa chọn giữa sống và chết, lại không phải một câu tha thứ là có thể buông bỏ.

... Mà chỉ có thể trở thành một cây gai, vĩnh viễn đâm sâu vào lòng y mà thôi.
"Nhưng ngươi không thể chết."

Kỷ Ninh lắc đầu, thở dài một tiếng:

"Còn có người cần ngươi chăm sóc, so với cầu chính ngươi tâm an, lấy cái chết tạ tội với ta, chẳng bằng sống sót, làm tốt sự tình ngươi cần làm."

Nói xong câu này, Kỷ Ninh không cho Long Dã cơ hội lên tiếng. Hắn giương một tay lên, nhóm Phó Tướng thiết kỵ lang Nghiêp cách đó không xa liền tiến lên đón:

"Tướng quân, có gì phân phó?"

"Hiện tại ta có chuyện quan trọng phải làm, cần rời khỏi một thời gian. Việc lớn nhỏ trong thiết kỵ Lang Nghiệp đều do Long Dã Tướng quân định đoạt. Các ngươi coi y như ta, vạn nhất không thể không tôn trọng y!"

Sau khi giao toàn bộ binh quyền cho Long Dã xong, Kỷ Ninh tiếp nhận một con ngựa từ phó Tướng, xoay người mà lên. Bạch Thanh Nhan ở trong ngực hắn, ngồi trước mặt hắn.

Kỷ Ninh lại đảo mắt một lượt... Ánh mắt của hắn không hề dừng lại trên Hoàng cung cao lớn nguy nga dù chỉ chốc lát, cũng không nhìn đường phố hoa lệ lấy một chút. Hắn chỉ nhìn chăm chú các huynh đệ thiết kỵ Lang Nghiệp đã theo hắn chinh chiến mười năm, giống như là biết đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại.
"Tướng quân!"

Phó Tướng lại giống như cảm nhận được điều gì, đột nhiên tiến lên một bước:

"Ngài... Ngài chừng nào thì trở về?"

Kỷ Ninh cúi đầu nhìn hắn, mỉm cười. Sau đó hắn vung trường tiên! Tuấn mã như mũi tên, vọt tới cửa thành! Hai người dựa sát vào nhau kia, cứ như vậy rời khỏi Vương đô...

... Không hề quay đầu.

Còn 3 chương dư âm nữa mới hết chính văn các bồ iu ơiii