Chương 22. Huynh có thể hận hắn, vậy đến khi nào huynh mới có thể không còn yêu hắn?
"Cho nên ngươi là vì Nhiễm Quận vương?" Kỷ Ninh nhìn Long Dã, tựa như không thể tin nổi điên cuồng của y, "Ta biết hắn đối xử với ngươi không tệ, nhưng vậy thì sao? Long Dã, ngươi cũng biết, hành thích Bệ hạ, là đại tội tru di cửu tộc!"
"Ta đương nhiên biết." Thanh âm Long Dã trầm thấp, "Nhưng đại ca, nếu như người bị bắt tiến cung là Thái tử Ngọc Dao, ngươi có đi cứu y hay không?"
"Nếu có người gây bất lợi cho y, kể cả núi đao biển lửa, ta đương nhiên vẫn muốn đi cứu y! Nhưng y là ái nhân của ta, này làm sao có thể giống nhau?"
"Không có cái gì không giống. Đại ca, ta đối với Nhiễm Quận vương, cũng giống như vậy."
Kỷ Ninh lần này thật sự chấn kinh rồi. Ánh mắt của hắn đảo qua trên mặt Long Dã, tựa như đây là lần đầu tiên thấy rõ gương mặt vị tiểu huynh đệ này. Hắn từ trước tới nay không nghĩ tới hai người này sẽ là loại quan hệ kia. Nhưng nhìn đến ánh mắt Long Dã, vẫn không thể không tin.
Nói đến đây, Kỷ Ninh biết không cần hỏi lại nữa. Nếu có thể đưa Nhiễm Trần ra, Long Dã hiện tại cũng không phải là cái dạng này.
Quả nhiên, Long Dã lắc đầu.
"Sau khi ta từ Quận Vương phủ trở lại phủ Tướng quân, rất khó gặp lại hắn. Nhưng ta luôn tranh thủ lúc rảnh rỗi trong thời gian thao luyện, thường đến trước phủ hắn nhìn xem, thậm chí sẽ nửa đêm chui vào phòng ngủ của hắn, lén nhìn một cái. Ai ngờ ngày đó, mới đến bên ngoài Quận Vương phủ, liền thấy hắn bị đưa lên cung kiệu tiến vào trong cung. Đại ca, ta không yên tâm nổi, vào phòng ngủ của hắn chờ ba ngày, hắn vẫn không trở về."
"..."
"Đại ca, ngươi không biết tại nơi của Bệ hạ thời gian trôi qua như thế nào. Xác thực, chuyện hành thích ta không chuẩn bị cẩn thận. Nhưng đợi đến khi chuẩn bị xong vạn sự, hắn sẽ phải trải qua chuyện gì? Hắn có thể đợi được ngày đó sao? Nghĩ đến điều này, trong lòng ta liền như có lửa đốt, một lát cũng không đợi được."
"Ta ở trong cung nghiên cứu địa hình, rốt cuộc tìm ra khe hở lúc cận vệ ngự thư phòng của Bệ hạ đổi ca. Nhưng ta không nghĩ tới, Bệ hạ còn có ám vệ thủ hộ. Lần trì hoãn này khiến ta mất đi thời cơ tốt nhất. Ta chỉ kịp tới liếc hắn một cái..."
Long Dã cắn chặt răng nói:
"Hắn toàn thân vết máu, cả người thương tích. Bệ hạ gã... Lần này ta hoài nghi, nếu ta không đi, đại ca... Gã, Bệ hạ gã, có lẽ căn bản còn không muốn cho hắn sống sót trở về!"
"Ngươi là thế nào từ Hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt chạy trốn ra ngoài?"
Long Dã mím môi, tựa như không muốn nhiều lời. Y chỉ giản lược đáp:
"Ta nhìn ra điểm sơ hở để đào tẩu, lại ở bên ngoài tránh mặt hồi lâu. Lúc đầu nghĩ chữa khỏi vết thương rồi tiếp tục nghĩ biện pháp trở về cứu hắn. Nhưng nghe nói đám tang kia của Kỷ đại ca ngươi. Ta vô luận như thế nào cũng muốn trở về gặp ngươi một lần."
Vấn đề này vừa nói ra, hai người đều im lặng. Hồi lâu, Long Dã thở dài một tiếng:
"Hành sự tùy theo hoàn cảnh đi."
Bên trong điền viên Phó gia, Bạch Thanh Nhan đứng chắp tay, ngắm nhìn bầu trời thênh thang. Một chú chim nhỏ ngẫu nhiên bay vụt qua nền trời, thoáng chốc đã mất dạng.
Chim chóc tự do, người thì lại khác. Bạch Thanh Nhan bị trói buộc bên trong điền viên này, tựa như một con chim được nuôi dưỡng trong lồng. Mà bên ngoài lại là một cái lồng khác càng lớn hơn nữa... Trạm gác san sát, binh sĩ cách giờ tuần tra, biến mọi ý nghĩ chỉ còn là lời nói gió bay.
Bạch Thanh Nhan tính toán thời gian, Nguyên Thế tử bọn họ hẳn cũng nên tới Đại Tiếp rồi. Như vậy rất nhanh, tin tức từ chỗ Cơ Hà bên kia cũng sắp sửa truyền đến.
Nhưng nhìn trạm gác nghiêm ngặt ngoài cửa, trong lòng Bạch Thanh Nhan lại cười khổ... Coi như tin tức đến, chỉ sợ cũng sẽ bị cản lại ở ngoài cửa, không thể truyền đến trong tay y.
"Đường huynh!"
Đột nhiên, một tiếng gọi quen thuộc truyền vào tai. Bạch Thanh Nhan quay đầu, nhìn thấy Lộc Minh Sơn. Một thoáng giật mình, rồi vô cùng vui sướng:
"Thanh Vũ! Sao đệ lại ở chỗ này?"
"Kỷ Ninh Tướng quân phái người cho ta biết, nói huynh đang ở Phó gia, bảo ta khi nhàn hạ tới nhìn huynh một chút. Nhưng hắn lại không chịu nói huynh cụ thể ở đâu, còn muốn ta tự mình đi hỏi. Còn may vị thiếu gia Phó gia Phó Diễm kia dễ nói chuyện, nghe nói ta là bằng hữu cũ của huynh, không nói hai lời liền đưa ta đến."
"Là Kỷ Ninh bảo đệ tới?"
"Đúng vậy. Lại nói, lúc trước đường huynh đột nhiên bặt vô âm tín, là đã đi đâu? Ta từng đến phủ Tướng quân tìm huynh mấy lần, đều không thấy Kỷ Tướng quân, ta còn tưởng rằng hắn làm gì huynh nên mới không dám nhìn ta chứ! Chỉ là, huynh làm sao lại chạy đến trang viên Phó gia ở vậy?"
"Nói ra thì rất dài dòng. Kỷ Ninh bên kia, ta không thể nào lại cùng hắn có bất kỳ giao thiệp nào nữa. Thanh Vũ, hắn bảo đệ qua đây, còn nói gì khác không?"
"Hắn còn nói, lâu như vậy, cũng không biết hàn độc của huynh liệu có còn tái phát không. Ta ở Quận Vương phủ, vốn là không ai quản thúc ta, gần nhất Nhiễm Quận vương cũng không biết đi đâu, đã lâu không gặp. Cho nên ta thẳng thắn thu dọn đồ đạc chuyển đến đây... Nói đến cũng kỳ quái, huynh sao lại chạy đến Phó gia ở? Ta vốn đã chuẩn bị chút phí tổn ăn ngủ, nhưng quản sự này nghe nói ta tới tìm huynh, khách khí đến dọa người. Nhìn dáng vẻ quản sự, còn tưởng rằng huynh mới là chủ tử của bọn họ."
"Cái này nói ra cũng rất dài dòng. Ta là trời xui đất khiến cùng thiếu chủ nhà bọn họ có chút giao tình." Bạch Thanh Nhan không muốn nhiều lời sự tình Phó Diễm, liền qua loa một câu. Nhưng thần sắc Lộc Minh Sơn lại có chút không đúng, cậu hạ giọng:
"Đường huynh, ta chỉ muốn hỏi huynh một câu. Kỷ Tướng quân nơi đó..."
"Làm sao?"
"Các huynh đến cùng là xảy ra chuyện gì? Đường huynh, trước đó hắn cùng Phó phủ kết thông gia, xôn xao một hồi. Kết quả lại ngay trong ngày cưới bị hành thích, tiểu thư Phó gia sinh mệnh hấp hối, chính hắn cũng thiếu chút bỏ mình, ngay cả tang sự cũng đã xử lý, lại tỉnh ngay thời điểm đặt linh cữu. Chuyện này vốn là đại sự cần phải suy xét, nhưng Phó gia lại cứ thế quên đi. Đúng lúc này, huynh lại cùng Phó gia có giao tình? Đường huynh, ta hỏi huynh: Chuyện này, có phải huynh cũng tham dự trong đó hay không?"
"..."
"Ta biết huynh chưa từng gạt người. Huynh đã không muốn nói, ta cũng sẽ không hỏi. Nhưng đường huynh, ta khuyên huynh một câu, kể cả hận Kỷ Tướng quân, huynh cũng không thể nhất thời hành động theo cảm tính, gϊếŧ hắn."
"..."
"Hoặc là nói, chính là bởi vì hận hắn, mới càng không thể để hắn chết như vậy."
"Vì cái gì?"
"Ban đầu ta sợ huynh không hạ thủ được, một mực không nói với huynh chuyện này. Hiện tại huynh đã hoàn toàn tỉnh ngộ, ta cũng không ngại nói thẳng. Hàn độc kia của huynh, cũng chẳng qua là ngày đó trời xui đất khiến mới tạm thời áp chế. Nếu muốn triệt để khứ trừ, không phải là nên rơi vào trên thân Kỷ Ninh?"
"Thanh Vũ!"
Một câu này, liền khiến Bạch Thanh Nhan minh bạch dự định của Lộc Minh Sơn. Y giận tím mặt:
"Đệ sao có thể làm ra loại dự định ấy? Bảo ta hại người đoạt công để níu giữ mạng sống cho mình?"
"Không phải sao?" Thanh âm Lộc Minh Sơn cũng cao lên, "Ta thật không hiểu, rõ ràng là hắn có lỗi với huynh trước! Huynh dùng công pháp của mình để hắn sống lâu mười năm, thay hắn chịu mười năm tội, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ! Chuyện cho tới bây giờ, huynh đã hận hắn dạng này, có thể mưu đồ ám sát hắn, tại sao không thể thu hồi công pháp kia lại? Dù sao cũng là muốn hắn chết, chết như thế nào thì có gì khác nhau?"
"Đương nhiên có khác nhau! Ta muốn gϊếŧ hắn, cũng phải đường đường chính chính, hạ thủ chính diện! Nhưng nếu là muốn đoạt công, ta phải lừa gạt hắn, nói trong lòng ta còn ngưỡng mộ hắn, cùng hắn lưu luyến vuốt v3 an ủi, cùng hắn cá nước chi hoan, tại thời điểm hắn khoái hoạt vui sướng lại hung hăng đâm vào tim hắn một đao... Ta sao có thể đối xử với hắn như vậy?"
"Vì cái gì không thể?"
Lộc Minh Sơn lớn tiếng chất vấn:
"Chẳng lẽ hắn, không phải cũng là đối với huynh như vậy sao?!"
Lời này vừa nói ra, Bạch Thanh Nhan lập tức ngưng bặt. Hai mắt y mờ mịt nhìn Lộc Minh Sơn, nhịp tim như sấm dậy. Câu nói kia chấn động đến mức trong tâm trí y hoàn toàn không có thứ gì khác. Hóa ra, hóa ra ngay cả Lộc Minh Sơn cũng nhìn được, tình yêu này của mình thật quá đỗi nực cười phải không?
"Đường huynh..."
Lộc Minh Sơn bắt gặp y dạng này cũng có chút hoảng hốt. Cậu nuốt nước bọt, tiến lên một bước.
"Ta, ta không có ý tứ gì khác..."
"Không, đệ nói đúng."
Thanh âm Bạch Thanh Nhan lộ ra bi thương.
"Chỉ là ta không thể đối xử với hắn như vậy. Hắn đối đãi với ta như thế nào, đó là chuyện của hắn. Nhưng ta, ta không làm được..."
Y ngẩng đầu, trong mắt ẩn ẩn có hơi nước mờ mịt:
"Ta có thể hận hắn, cũng có thể gϊếŧ hắn. Nhưng ta không thể lừa hắn... Ta làm không được, Thanh Vũ. Đệ không nên ép ta nữa."
"..."
Lộc Minh Sơn không phản bác được. Cậu thậm chí không dám hỏi một câu, đường huynh, chuyện huynh không làm được, vẻn vẹn chỉ là lừa gạt hắn sao?
Huynh có thể hận hắn. Thế nhưng đến khi nào huynh mới có thể, không còn yêu hắn?!
"Vậy huynh định làm như thế nào?"
"Sống chết có số. Thanh Vũ, ta vẫn muốn đi Đại Tiếp. Mặc dù thời gian trước Phụ hoàng khư khư cố chấp, phá hỏng quan hệ kết minh với Đại Tiếp, nhưng dù sao bằng hữu thuở thơ ấu của chúng ta vẫn đều ở bên kia. Trước đó lúc Ngọc Dao gặp nguy nan, Cơ Hà đã thu xếp giúp chúng ta không ít quân lương tiếp tế... Mặc dù không thể thuyết phục được Cơ Dận, không, Hoàng đế Đại Tiếp xuất binh cứu trợ, nhưng hắn cũng là cố hết sức rồi."
Nghe tên Cơ Hà, sắc mặt Lộc Minh Sơn lập tức biến thành màu gan heo. Cậu mím môi, nghe Bạch Thanh Nhan nói tiếp, "Ta nghĩ, Cơ Hà sẽ không bỏ mặc ta không để ý tới. Ta tìm đến hắn nương tựa, ở nơi đó mấy năm, về sau..."
Về sau như thế nào? Y chưa hề nói. Nhưng Lộc Minh Sơn lại hiểu rõ ràng: Cái gọi là sống chết có số, cũng chẳng qua là đi đến đâu một ngày thì coi như được một ngày.
"Nếu huynh muốn tìm Cơ Hà nương tựa, vì sao không dứt khoát đi nương tựa Cơ Dận? Khi đó, rõ ràng hai người các huynh là tốt nhất, hắn còn khổ sở khuyên huynh từ bỏ ngôi vị Thái tử, bỏ Ngọc Dao lung lay sắp đổ, đi đến nơi..."
"Đây đều là lời nói đùa khi còn nhỏ, không nên nhắc lại nữa. Hắn thân là Hoàng đế Đại Tiếp, ta là phế Thái tử Ngọc Dao, thân phận mẫn cảm lẫn nhau, không cần tiếp xúc nhiều. Ta đoán, hắn cũng nghĩ như thế."
Lộc Minh Sơn không nói thêm gì nữa. Kỳ thật khi còn nhỏ, Cơ Dận mới đúng là bằng hữu tốt nhất của Bạch Thanh Nhan, như hình với bóng. Nhưng khi mười mấy tuổi, cũng không biết là vì cái gì, đột nhiên hai người xa cách. Trùng hợp lão Hoàng đế Đại Tiếp băng hà, Cơ Dận trở về kế thừa Hoàng vị, từ đây bặt vô âm tín vãng lai với Bạch Thanh Nhan. Một nhoáng này, vậy mà cũng đã nhiều năm trôi qua rồi.
Lộc Minh Sơn một mực không biết hai người này vì cái gì lại tuyệt giao. Có lẽ Bạch Thanh Nhan nói rất đúng, bọn họ là Vương tử quốc gia, thân phận mẫn cảm, tất lo lắng nhiều, suy nghĩ cũng nhiều. Lại không giống cậu và Cơ Hà, tốt thì như keo sơn, không tốt liền đường ai nấy đi...
Cậu đang nghĩ ngợi, liền nghe được tiếng thét lớn từ phía chân trời... Thanh âm này hết sức quen thuộc, là tiếng của diều hâu truyền tin!
Diều hâu truyền tin là đặc trưng của Đại Tiếp, thời niên thiếu Cơ Hà thường xuyên bắt một con non từ trong nước đưa qua cho Bạch Thanh Nhan và Lộc Minh Sơn, nuôi chơi đùa không nói, lớn hơn một chút còn có thể huấn luyện truyền thư tín. Khi đó, nơi ở của sứ thần Đại Tiếp tại Đông Cung luôn có diều hâu truyền tin bay qua bay lại. Nhưng loại chim này, sao lại bay đến Lang Nghiệp?
Trừ khi...
"Là Cơ Hà đưa tin cho huynh đã đến rồi sao?"
"Ta cũng không biết." Bạch Thanh Nhan ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo cái bóng di chuyển của cánh chim sải rộng. Y dang tay, miệng huýt sáo, dẫn dụ diều hâu hạ xuống. Quả nhiên, nghe được làn điệu dẫn dắt quen thuộc, diều hâu truyền tin kia cũng thét dài một tiếng, bay thấp xuống phía dưới.
Lại đúng lúc này, biến cố phát sinh... Một mũi tên dài phá không lao đi, trực tiếp xuyên thấu lồng ngực diều hâu! Diều hâu đưa tin rêи ɾỉ một tiếng, từ không trung trực tiếp rơi xuống!
Là ai!
Bạch Thanh Nhan kinh hãi quay đầu, lại là một tên lính Lang Nghiệp chạy nhanh tới, nhặt lấy thi thể diều hâu đưa tin, tựa như báu vật chạy về hướng quân doanh. Gã hô to gọi nhỏ, "gian tế", "thám báo", những từ này xen lẫn trong đó. Mà bên trong trạm gác đi ra một người... Không phải Kỷ Ninh thì là ai?
Kỷ Ninh chỉ nhìn diều hâu đưa tin kia một chút, liền bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang. Bạch Thanh Nhan vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp đối đầu với ánh mắt hắn. Một giây sau, Kỷ Ninh nắm lấy diều hâu đưa tin, hướng phía Phó trang đi nhanh tới.