[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 25: Đem Trò Chơi Tù Nô, Đặt Tên là "Tình Ái" Sao?



Chương 25. Đem trò chơi tù nô, đặt tên là "tình ái" sao?

Ngụm nước bọt mang theo máu kia, từ trên mặt Kỷ Ninh chậm rãi chảy xuống, một đường lăn tới má. Từ xa nhìn lại, tựa như là một giọt huyết lệ bi ai.

Kỷ Ninh đứng yên tại chỗ, bất động. Hắn sững sờ lâu như vậy, phảng phất như biến thành một bức phù điêu. Bộ dáng của hắn tựa như thương tâm cùng cực. Hồi lâu, hắn mới nâng tay áo lên, lau qua loa trên mặt. Nhưng hắn không phàn nàn, càng không nổi giận.

Hắn chỉ nhìn ống tay áo nhiễm máu đỏ một chút, nhẹ giọng nói:

"Ngươi nếu như tức giận, trút giận lên ta cũng không thành vấn đề. Chỉ là đừng động khí như vậy... Ta sợ nếu ngươi cứ thế này, không tốt cho thân thể."

"Vậy ngươi liền thả ta đi! Kỷ Ninh... Cởi bỏ xiềng xích này ra! Ngươi cho rằng ngươi quấn vải mềm lên tay ta, làm cho ta mấy bộ y phục thì đây không phải cầm tù, ta cũng không phải nô ɭệ của ngươi ư?! Hay là ngươi còn muốn ta phải cam tâm tình nguyện, thậm chí mang ơn?!"


"Ta chưa từng có loại vọng tưởng này."

Kỷ Ninh lại tự giễu cười một tiếng:

"Chỉ cần ta có thể giữ ngươi lại bên nguòi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"..."

Bạch Thanh Nhan nhất thời nghẹn lời, Kỷ Ninh lại không nói nữa, cúi thấp đầu đi ra khỏi cửa phòng. Sau đó, thanh âm tiếng nước chảy xen lẫn tiếng củi cháy lách tách vang lên. Chỉ chốc lát sau, Kỷ Ninh xắn tay áo đi tới, vuốt mồ hôi trên trán:

"Được rồi. Thanh Nhan, ta ôm ngươi đi tắm."

Dứt lời, hắn liền vươn tay đến cởi bỏ vạt áo Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan lui về sau trốn tránh, xiềng xích nặng nề trên tay lại căng lên, nện thẳng vào mắt phải Kỷ Ninh. Kỷ Ninh kêu đau một tiếng, che lấy mắt phải, nước mắt không ngừng trào ra từ kẽ tay. Bạch Thanh Nhan cũng sững sờ:

"Ngươi..."

"Ta không sao." Kỷ Ninh vẫn đang che mắt, lại vội vàng gạt ra một nụ cười với Bạch Thanh Nhan, "Ngươi không cần lo lắng."


"..."

"Thật sự không có chuyện gì. Thanh Nhan, ngươi quan tâm ta, ta rất vui."

"..."

Bạch Thanh Nhan thấy toàn bộ mắt phải của Kỷ Ninh đều sưng lên, cơ hồ không mở ra được. Nơi trực tiếp bị đập trúng càng là một mảng máu ứ đọng, tròng mắt vằn vện tia máu. Y vô thức ngồi dậy, muốn đưa tay ra kiểm tra Kỷ Ninh, song động tác của hắn lại nhanh hơn y. Hắn dùng sức đem y kéo trở về, cạch một tiếng, lại là một đôi xiềng xích khác chụp lên trên chân y.

"Ngươi làm cái gì?"

Thanh âm Kỷ Ninh vội vàng xao động mà sợ hãi. Mang theo vài phần thần hồn nát thần tính.

Bạch Thanh Nhan nhìn hắn, đột nhiên hiểu được... Kỷ Ninh là sợ y thừa dịp đánh lén, sau đó đào tẩu.

Mà Kỷ Ninh cũng giống như trong nháy mắt kịp phản ứng lại... Động tác của Bạch Thanh Nhan là quan tâm, chứ không phải thừa nước đục thả câu.


"Thanh Nhan! Ta, ta không phải nghĩ như vậy... Ngươi..."

"Trong lòng ngươi có ta, ta đương nhiên vô cùng cao hứng. Ta biết trong lòng ngươi luôn có ta. Chỉ là gần đây phát sinh quá nhiều sự tình... Ta... Thanh Nhan, ta thật sự yêu ngươi. Ta quá sợ mất đi ngươi..."

Kỷ Ninh vụng về mà sợ hãi giải thích, Bạch Thanh Nhan cơ hồ từ trên người hắn nhìn thấy bóng dáng thiếu niên năm ấy nơi Hành cung Ngọc Dao phía sau núi kia. Y đã từng bị phần ngây ngô này làm cho rung động, đem nó đánh đồng với vô cùng chân thành. Nhưng hôm nay, y lạnh lùng nhìn Kỷ Ninh, một câu cũng không nghe lọt tai. Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, quan tâm thất thố khói tiêu mây tạnh, trong đầu y chỉ có một việc...

Kỷ Ninh "hiểu lầm" khiến hắn đeo lên người mình xiềng xích.

Bây giờ, cái "hiểu lầm" này trong miệng hắn lại thành công cụ hòa hoãn quan hệ, nhưng xiềng xích vẫn như cũ sáng loáng trên cổ chân mình. Mà Kỷ Ninh, lại lựa chọn làm như không thấy.
Bạch Thanh Nhan cuối cùng đã không còn là thiếu niên năm ấy nữa. Trong lòng y hiện ra một tia cười khổ.

Kỷ Ninh quả nhiên vẫn còn muốn lừa gạt. Hắn còn muốn đem trò chơi giam cầm tù nô này đặt tên là tình ái.

Lừa mình dối người, tội gì phải thế? Hắn khi nào mới dám giương mắt, nhìn một chút hiện thế biến thiên!

"Đủ rồi!"

Bạch Thanh Nhan thét lên một tiếng, khiến Kỷ Ninh nháy mắt dập lửa. Hắn tựa như một thiếu niên làm sai chuyện gì, nhìn chằm chằm Bạch Thanh Nhan, sắc mặt vẫn thấp thỏm như cũ.

"Ngươi chừng nào thì thả ta đi?"

Đem những vật này tháo bỏ, Kỷ Ninh. Diều hâu đưa tin của Cơ Hà ta còn chưa có trả lời, hắn thì đã lên đường. Còn trễ nải nữa, liền sẽ bỏ lỡ hành trình.

"Ta nói nhiều như vậy, ngươi đến tột cùng có nghe hay không?"

"Ta nói nhiều như vậy, ngươi lại có từng nghe hay không? Ngươi đến khi nào mới chịu lắng nghe một chút, ta đến tột cùng muốn nói gì?"
"Bạch Thanh Nhan, ta sẽ không để cho ngươi đi."

"..."

"Trong lòng ngươi có ta, ngươi nên ở lại bên cạnh ta."

"Đừng đi, có được không? Ở lại đi. Nếu ngươi đáp ứng ở lại, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt. Ta, ta cái gì cũng sẽ nghe ngươi. Thanh Nhan, chúng ta ở một chỗ vui vẻ biết bao nhiêu, ngươi đều quên rồi sao? Mười năm trước, chúng ta tại hang núi kia, chúng ta nướng thịt thú rừng, luyện công, chúng ta cả ngày ở cùng một chỗ. Thậm chí, thậm chí, trước đó khi ngươi mất trí nhớ, chúng ta cùng một chỗ chỉ có thân mật cùng yêu thương, không có nửa điểm ngăn cách! Bạch Thanh Nhan, chúng ta có thể làm được... Chỉ cần có chút thời giờ, đem những chuyện kia quên hết, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu! Có được không!"

"..."

Bạch Thanh Nhan phát giác, ánh mắt Kỷ Ninh sáng đến dọa người. Nếu như không phải thuật lừa gạt của hắn đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, chính y cũng sẽ tin mấy chuyện này là thật.
Bạch Thanh Nhan kỳ thật cũng không nghi ngờ tình yêu của Kỷ Ninh. Nhưng thứ y không thể tin tưởng, là Kỷ Ninh đứng ở chỗ này, trong mắt nhìn thấy đến cùng là Bạch Thanh Nhan hiện tại hay Bạch Thanh Nhan mười năm trước, một ảo cảnh? Hắn hoàn toàn không chịu tiếp nhận khả năng quan hệ giữa hai người đã phát sinh biến hóa, ngược lại dường như muốn đem hết thảy cố chấp đặt tại thời điểm tốt đẹp nhất trong quá khứ, cho dù đó căn bản không có khả năng.

Trong lòng y chua xót. Nếu có thể, sao y đành lòng nguyện ý tự tay đánh nát ảo mộng này?

Nhưng giả, chung quy vẫn là giả. Mặc dù giấc mộng vẫn cứ tiếp diễn, chỉ sợ đến thời điểm tan vỡ, Kỷ Ninh càng khó có thể chịu đựng.

"Thế nhưng Kỷ Ninh, con người làm sao có thể sống một cách trống rỗng? Ngươi nói đúng, chúng ta đã từng yêu nhau. Nhưng chúng ta xác thực đã xa cách mười năm, cũng xác thực có huyết hải thâm thù. Quên? Phải quên thế nào? Làm bộ như không tồn tại, hết thảy liền thật sự đều không tồn tại sao?"
"Vì cái gì không được? Bạch Thanh Nhan, ta có thể, ta đều quên hết! Chỉ cần ngươi yêu ta, ta cái gì cũng đều có thể tha thứ. Ngươi... Ngươi vì cái gì lại không được?!"

Bất ngờ bộc phát khiến cả gương mặt Kỷ Ninh đều vặn vẹo, hắn gấp gáp thở dốc, mặt cũng đỏ lên. Bạch Thanh Nhan lại chỉ cảm thấy hoang đường...

"Vì cái gì không được? Bởi vì thời điểm kia đã sớm trôi qua rồi. Mà những chuyện này, cũng xác thực đã phát sinh."

"Đừng nói nữa!"

Lần này, Kỷ Ninh cố gắng thế nào đi chăng nữa vẫn không cách nào che được phần nóng nảy kia.

"Bạch Thanh Nhan, ngươi không nên ép ta nữa."

"..."

"Ta chỉ sợ ta sẽ nhịn không được đem võ công của ngươi phế bỏ, tổn hại gân mạch, nhốt vào lồng giam, dùng gông xiềng trói buộc ở bên cạnh ta..."

"Kỷ Ninh, ngươi điên rồi đúng không?"
"Đúng vậy, ta điên rồi." Kỷ Ninh nhìn thật sâu Bạch Thanh Nhan một chút. Lần này, lại không có nửa điểm ý cười. Trong giọng nói của hắn tràn ngập u ám, "Cho nên ngươi đừng có lại bức ta, ngoan ngoãn ở lại nơi này được không?"

Mãi cho đến khi Kỷ Ninh rời khỏi phòng, Bạch Thanh Nhan vẫn như cũ không thể tỉnh táo lại. Y thật không nghĩ tới, Kỷ Ninh vậy mà lại biến thành dạng này... Tận sâu bên trong tâm trí hắn rốt cuộc đã tiếp nhận thứ gì khiến cho hắn cứ thế cố chấp, gần như nhập ma?

Nhưng ngoài cửa trạm gác đã hoàn toàn không còn một tiếng động, Bạch Thanh Nhan nghĩ, Kỷ Ninh hẳn là đã đi xa.

Trên tay y còn mang theo xiềng xích, càng đừng đề cập đến gông cùm trên chân càng thêm nặng nề. Nhưng lúc này không đi, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa. Bạch Thanh Nhan nâng đôi xiềng xích bằng gang lên, lảo đảo xuống giường.
Chỉ có mấy bước, xích chân nặng nề mài tóe máu thịt. Bạch Thanh Nhan lại phảng phất như không hề hay biết. Đến trước cửa, y hít sâu một hơi, chuẩn bị dồn hết toàn lực phá tan cánh cửa gỗ.

Ý định vừa ra, cửa lại không khóa. Bạch Thanh Nhan dùng sức quá mạnh lao tới, ngược lại mất cân bằng, trực tiếp té nhào ra ngoài. Y chật vật đứng lên, trong lòng biết lời nói của Kỷ Ninh khi nãy chung quy đã quá ảnh hưởng đến y... Vậy mà y không biết thăm dò trước, đã lỗ mãng ra trận.

Kỷ Ninh à Kỷ Ninh...

Hắn hiện tại đi nơi nào? Sau khi mình rời đi, chỉ mong hắn cuối cùng sẽ có một ngày buông xuống chấp niệm, quên được mình. Dù sao chuyện cũ trước kia có đẹp đến đâu cũng đã là người mất không thể kiếm tìm. Nhưng người sống chẳng lẽ không nên nhìn cho rõ ràng ư?

Bạch Thanh Nhan cũng không muốn gϊếŧ Kỷ Ninh. Có lẽ là bởi vì y đã gϊếŧ hắn một lần... Gió thảm mưa sầu bên ngoài lăng mộ, vẫn hiển hiện trước mắt y.
Gϊếŧ một lần, khóc một lần, mà dường như đã qua mấy đời. Vậy coi như ân oán đã thanh toán xong. Cho nên Kỷ Ninh... Quên đi thôi, bỏ đi, quên đi. Ta yêu ngươi, đó cũng là sự tình đời trước rồi.

Bạch Thanh Nhan đuổi những suy nghĩ này ra khỏi đầu, một mực đi về phía trước. Một cơn gió mạnh thổi qua, ngọn cây điền cuồng lay động... Gió bắt đầu thổi, có lẽ mưa rào xối xả sẽ đổ xuống sớm thôi.

Nhưng Bạch Thanh Nhan lại không quan tâm. Y chỉ lo liều mạng mà đi, dù cho dưới chân máu chảy đầm đìa, cổ tay cũng bầm tím. Đất phía trước trạm gác cũng coi như bằng phẳng, nhưng bên ngoài mấy trượng, thế núi đột ngột chuyển tiếp. Bạch Thanh Nhan chỉ sợ trượt chân rơi xuống núi, càng thêm cẩn thận. Nhưng chung quy là nóng vội đào thoát, không để ý, dưới chân Bạch Thanh Nhan đột nhiên trượt một đường, trực tiếp ngã xuống chân núi.
Lại chẳng ngờ bị một người ôm ngang eo, ngăn không để y rơi xuống.

Rõ ràng là được giữ lại, trái tim Bạch Thanh Nhan lại như rớt xuống vực sâu vạn trượng.

Người này là Kỷ Ninh.

Hắn cứ như vậy xuất hiện, ngay tại lúc này...

"Ngươi ở phía sau ta, quan sát bao lâu rồi?!"

Kỷ Ninh không đáp. Hắn nâng cổ chân Bạch Thanh Nhan lên nhìn một chút, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi.

"Mắt cá chân đều bị mài đến tổn thương rồi. Thanh Nhan, có đau không?"

"Ngươi cảm thấy chuyện này thập phần thú vị, có đúng không? Kỷ Ninh! Ngươi nhìn ta một lòng cầu sinh, lảo đảo chạy trốn, lại theo sau lưng ta thưởng thức tìm niềm vui?" Trong điện quang hỏa thạch, tâm trí Bạch Thanh Nhan sinh ra suy nghĩ khiến y không rét mà run, "Hẳn là ngươi rời khỏi phòng, chính là vì dụ ta bỏ trốn? Cho nên ngươi ngay cả cửa cũng không khóa, cho nên ngươi mới có thể tùy thời xuất hiện!"
"Đúng vậy, ta chính là vì dụ ngươi bỏ trốn."

"..."

"Ta chỉ muốn biết, ngươi có thể ở lại hay không." Kỷ Ninh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào mắt Bạch Thanh Nhan, "Hoặc là có thể quay đầu hay không."

"..."

"Ta một đường theo phía sau ngươi, ngươi một mực chưa từng ngừng lại. Ta cơ hồ coi là, ngươi cứ như vậy tập trung tinh thần muốn đi, càng không hề nghĩ đến ta lấy một chút. Ta ở ngay phía sau ngươi, ngươi chỉ cần quay đầu lại dù chỉ một lần, liền sẽ thấy ta..."

Nhưng ngươi không có.

Bạch Thanh Nhan bị Kỷ Ninh cản trong ngực. Trong một chớp mắt, y cơ hồ muốn nói cho Kỷ Ninh biết... Kỳ thật là có. Lúc ra khỏi cửa, những gì y nghĩ đến đều là hắn.

Nhưng y không thể. Bởi vì không cần thiết. Nhưng Kỷ Ninh lại tựa hồ từ bên trong thần sắc y nhìn ra điều gì, ánh mắt sáng lên:
"Ngươi có nhớ tới ta sao?"

"..."

"Dù là trong khoảnh khắc? Thanh Nhan, có sao? Trong lòng ngươi tất vẫn còn có ta, đúng không?"

Cầu vấn một cách cẩn trọng như thế, tựa như kẻ bây giờ bị đeo lên xiềng xích, nửa bước khó đi chính là Kỷ Ninh hắn; tựa như bây giờ rơi vào cảnh muốn gì cứ lấy, cầm tù trong khuỷu tay chính là Kỷ Ninh hắn. Bạch Thanh Nhan hít sâu một hơi, đè xuống một tia kỳ dị đột nhiên nổi lên trong lòng...

"Không. Ta không có."