[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 37: Trên Đời Này Có Lẽ Có Một Người Ta Không Hạ Thủ Được,...



Chương 37. Trên đời này có lẽ có một người ta không hạ thủ được, nhưng không có nghĩa người kia là ngươi, Phó Diễm.

"Ngươi vậy mà lại làm ra loại sự tình này, quá hèn hạ!"

"Hèn hạ chỗ nào? Chúng ta vốn là kẻ thù chính trị. Trên triều đình ngươi chết ta sống, chẳng lẽ triều đình Ngọc Dao các ngươi đặc biệt sạch sẽ?" Phó Diễm mỉm cười, "Tuy nhiên ngươi vượt quá dự liệu của ta, đúng lúc này lại nhảy ra. Ngay cả sự tình cố quốc cũng có thể vì hắn mà lấy ra làm tấm khiên... Dù cho ta không biết Ngọc Dao có loại hương liệu này hay không, nhưng ngươi nguyện ý lấy ra để giải vây cho Kỷ Ninh, cũng thật khiến cho ta giật mình."

"Có gì mà giật mình? Trong lòng ngươi tự rõ ràng, hắn cũng không phải cái gì mà yêu nhân."

"Chỉ cần có thể gϊếŧ hắn, hắn có phải yêu nhân hay không, ta tuyệt không quan tâm."


"Ngươi là trọng thần triều đình Lang Nghiệp! Phó Diễm, phẩm hạnh ngươi ở đâu?"

"Phẩm hạnh của ta, ở chỗ bảo vệ bách tính Lang Nghiệp không phải nhận nỗi khổ chiến loạn, không vì tư dục của bản thân Kỷ Ninh hắn mà tử chiến sa trường! Tấn công Ngọc Dao xong, nguyên khí Lang Nghiệp đã đại thương, nhất định phải tu sinh dưỡng tức. Lại nói tiếp tục tiến đánh Đại Tiếp, chính là tự đi tìm đường chết! Kỷ Ninh điên, nhưng ta không thể để Lang Nghiệp tuẫn táng cùng hắn!"

Phó Diễm chưa bao giờ dùng ngữ khí kích động như vậy nói chuyện với Bạch Thanh Nhan. Song hắn cực lực kiềm chế nộ khí, nhìn thật sâu vào mắt Bạch Thanh Nhan.

"Ngược lại là ngươi, Bạch Thanh Nhan... Ngươi đến tột cùng có còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết hay không? Chuyện cho tới bây giờ, thật sự khiến ta có chút không hiểu nổi."


"Vô luận như thế nào, các ngươi cũng không nên thêu dệt tội danh, nói không thành có. Chẳng lẽ chỉ cần là kẻ thù chính trị thì có thể không từ thủ đoạn hay sao?"

"Vì đại nghĩa, đương nhiên không thể quá câu nệ tiểu tiết. Bạch Thanh Nhan, mặc dù ta ngưỡng mộ sự cao khiết của ngươi, nhưng ta không thể không nói, ngươi sai rồi."

"Ta sai?" Bạch Thanh Nhan lắc đầu, "Làm người dù sao cũng nên có chút tín niệm. Đây cũng sai sao?"

"Có lẽ niềm tin của ngươi không sai. Nhưng niềm tin của ngươi khiến ngươi mất cả một đời, biến ngươi thành tù nhân, khiến ngươi không còn gì cả... Ngươi đừng nhìn ta như vậy, Bạch Thanh Nhan. Ta đã ngưỡng mộ ngươi, thích ngươi, tất nhiên sẽ tìm hiểu quá khứ của ngươi. Biết quá khứ của ngươi, ta lại càng thích ngươi, nhưng ta cũng không thể không nói... Nếu như đến hôm nay ngươi còn cố thủ những tín niệm này, vậy ngươi sẽ chỉ càng mất đi nhiều hơn."


"..."

"Niềm tin của ngươi, sẽ khiến cho tất cả những điều ngươi làm hết thảy đều tốn công vô ích."

"..."

"Tỷ như những kẻ này, ngươi bắt về, định xử lý thế nào?"

"Đương nhiên là thẩm vấn bọn họ về hắc thủ phía sau màn, sau đó..."

"Nhưng hiện tại ngươi đã biết, 'hắc thủ phía sau màn' chính là ta. Ngươi lại muốn bắt bọn họ... Làm sao bây giờ?"

Phó Diễm tiến lên phía trước một bước. Hắn đứng ở nơi giao thoa giữa hẻm nhỏ và đường lớn. Hẻm nhỏ âm u che giấu nửa người hắn trong bóng tối. Nhưng cằm và trước ngực hắn lại tắm đẫm ánh sáng mặt trời. Mũ rộng phủ khuất ánh mắt của hắn, Bạch Thanh Nhan chỉ có thể thấy môi hắn mang theo nét cười, lúc mở lúc khép...

"Trong lòng ngươi rõ ràng, ngươi nên gϊếŧ bọn chúng."

"Phó Đại nhân! Tha mạng đi mà Phó Đại nhân!"
"Chúng ta tuyệt sẽ không ra ngoài nói lung tung! Van cầu ngài! Đừng gϊếŧ chúng ta mà!"

Mấy người kia nghe xong lời này, lập tức thảm thiết cầu xin tha mạng. Bạch Thanh Nhan cũng chấn kinh:

"Những người này là người của ngươi đó! Ngươi muốn ta gϊếŧ bọn họ?"

Phó Diễm đi ra từ trong hẻm nhỏ. Hắn bước đi nhẹ nhàng, từng bước một, đến khi hoàn toàn đứng vào bên trong ánh nắng rực rỡ. Sau đó hắn ngẩng đầu, ánh mắt vẫn như cũ khuất sau vành mũ, song Bạch Thanh Nhan có thể cảm giác được hắn đang nhìn mình.

"Ngươi nói đúng. Bọn chúng là người của ta."

Nghe nói như thế, mấy người đang lăn lộn kêu khóc cầu xin tựa hồ biết mình được cứu rồi, ngồi liệt trên mặt đất. Phó Diễm khoát tay, bọn họ nháo nhào chạy vào trong hẻm. Bạch Thanh Nhan còn chưa kịp động thủ, liền nghe được nơi hẻm nhỏ vang lên vài tiếng xé gió vun vút, có người bắn tên!
"A...!"

Những người kia còn đang duy trì tư thế chạy trốn, lập tức ngã xuống mặt đất. Bọn họ co quắp, vũng máu dưới chân lan ra mỗi lúc một lớn.

Bạch Thanh Nhan mơ hồ có thể thấy được một bóng người cao lớn chợt lóe lên trong hẻm nhỏ. Y đột nhiên ý thức được, đây chính là đại Thị vệ ngày ấy Phó Diễm mang theo bên người xông vào phủ Tướng quân.

"Ngươi..."

"Ta làm sao? Ta đang cứu ngươi đó. Bạch Thanh Nhan, bọn chúng nghe được chúng ta nói chuyện, sao có thể không suy đoán ra được manh mối danh tính của ngươi? Tên của ngươi, thân thể của ngươi, lai lịch của ngươi... Chỉ cần tiết lộ ra nửa điểm tin tức, liền có thể khiến ngươi vạn kiếp bất phục."

"Nhưng ngươi hoàn toàn có thể không cần gọi ra danh tự của ta, càng không cần đàm luận thân phận của ta trước mặt bọn họ."
"Có lẽ, nếu như ngươi không xuất hiện." Phó Diễm cười nhạt một tiếng, "Thế nhưng từ thời điểm đôi mắt dị sắc song đồng kia của ngươi xuất hiện trước mặt đám bạo dân, liền đã chú định vận mệnh của chúng."

"..."

"Bạch Thanh Nhan, chẳng lẽ ngươi còn không biết lần này cường độ lục soát của Bệ hạ lớn đến mức nào, tiền thưởng lại cao đến đâu sao?"

"Tiền thưởng?"

"Xem ra Kỷ Ninh bảo hộ ngươi rất khá. Đáng tiếc hắn không có ở đây. Bằng không sao có thể để tại nơi đầu sóng ngọn gió này, khiến ngươi xuất đầu lộ diện?"

"Các ngươi làm gì Kỷ Ninh?!"

Phó Diễm lại cười một tiếng.

"Bạch Thanh Nhan, ngươi vẫn chưa trả lời ta."

"Trả lời gì?"

"Ngươi đến cùng có còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết hay không?"

"..."

Bạch Thanh Nhan nhất thời không phản bác được. Phó Diễm quan sát y, tiếu dung trên mặt dần dần biến mất. Hắn gỡ mũ xuống, lộ ra một đôi mắt sâu thẳm. Không biết có phải ảo giác hay không, Bạch Thanh Nhan cảm thấy trong đôi mắt ấy phảng phất mang theo tổn thương.
"Bạch Thanh Nhan, ngươi khiến ta có chút thất vọng. Ban đầu, ta còn trông cậy cùng tiến cùng lùi với ngươi, làm một đôi thần tiên quyến lữ bày mưu nghĩ kế."

"..."

"Xem ra, ngươi vẫn quá mềm yếu. Không biết Kỷ Ninh đã dùng khổ nhục kế gì với ngươi, lại có thể khiến ngươi không xuống tay được."

"..."

"Nhưng cũng chẳng sao. Loại sự tình bày mưu tính kế này cứ giao cho ta là được, chúng ta vẫn có thể là một đôi thần tiên quyến lữ như trước."

"Ngươi đến cùng là đang nói cái gì?" Bạch Thanh Nhan rốt cuộc nhịn không nổi nữa, mở mắt trừng trừng, "Phó Diễm, ta cảm kích ngươi đã từng giúp ta, cho nên một mực lễ nhượng có thừa. Nhưng ta đối với ngươi không có nửa điểm tư tình. Ngươi cũng phải biết điều này."

"Vậy thì sao chứ?"

Phó Diễm lắc đầu:

"Chỉ là bởi vì Kỷ Ninh vẫn còn lắc lư trước mắt ngươi, khiến ngươi nhất thời không nỡ ngày cũ tình thù, lầm tưởng ngươi còn thích hắn mà thôi. Sau khi hắn chết, ngươi cuối cùng cũng sẽ dần dần minh bạch, ngươi nên tiếp tục đi về phía trước. Mà người ở bên cạnh ngươi, nên là ta."
"..."

Bạch Thanh Nhan không nói gì, nhưng ánh mắt đã thay đổi. Hẳn là việc Kỷ Ninh mất tích ngày hôm nay có quan hệ với nam nhân trước mắt này. Cơ hồ trong khoảnh khắc, y đã hạ quyết tâm áp chế Phó Diễm, ép hỏi Kỷ Ninh bây giờ ra sao. Nhưng Phó Diễm lại mở miệng trước:

"Không muốn nhìn ta đến vậy sao, Bạch Thanh Nhan. Người muốn gϊếŧ hắn không phải ta. Hoặc nên nói, không chỉ có ta. Ngươi tìm ta là tìm sai người rồi."

"Là Hoàng đế của các ngươi?"

"Ngươi quả nhiên rất thông minh." Phó Diễm cười, thần tình lộ ra vẻ thường thức, "Chỉ tiếc không đủ tâm ngoan thủ lạt."

"Cho nên Kỷ Ninh là bị giam trong Hoàng cung?"

"Hiện tại vẫn là diện thánh. Nhưng ta đoán, Bệ hạ sẽ không để cho hắn trở về. Trừ phi có tình huống không thể không để hắn ra mặt. Nhưng cục diện bây giờ, sự tình duy nhất có thể khiến cho Bệ hạ nhượng bộ cũng chỉ có tình hình đại hạn vụ xuân này. Nhưng Kỷ Ninh hoàn toàn không có điền sản, cũng chẳng quản lý lương thực. Hắn là quan võ, chuyện này nửa điểm biện pháp cũng chẳng có. Cho nên, ngươi có thể sẽ không gặp lại hắn."
Phó Diễm nói xong, lại đưa mắt quan sát Bạch Thanh nhan một chút, lúc này mới quay người đi vào trong hẻm nhỏ. Được nửa đường, hắn dừng lại bên cạnh mấy bạo dân, dùng mũi chân đá khẽ. Những kẻ kia không có chút phản ứng nào, xem ra đều đã chết.

"Dọn dẹp bọn chúng đi, đừng để lại vết tích."

Từ trong hẻm nhỏ truyền đến một tiếng "Tuân lệnh" rõ ràng. Bạch Thanh Nhan nhìn hắn đi vào trong hẻm, lại không nghĩ tới hắn đột nhiên ngừng lại.

"Bạch Thanh Nhan, ta hy vọng ngươi hiểu. Việc ngày hôm nay, nếu ở vị trí của ta, Kỷ Ninh hắn cũng sẽ làm như vậy."

"..."

"Ta gϊếŧ bọn họ cũng chẳng qua là để bảo vệ ngươi. Đối phó với Kỷ Ninh, là bởi vì hắn cản đường ta, khiến ta không thể làm nên sự tình. Bạch Thanh Nhan, ta cũng muốn bảo vệ ngàn vạn bách tính Lang Nghiệp, việc hôm nay ta làm, so với việc ngươi làm bên trong Đồ Đô thành, có gì khác biệt?"
"..."

"Nếu ngươi có thể vui vẻ tiếp nhận Kỷ Ninh, ta hy vọng, ngươi cũng có thể tiếp nhận ta."

"..."

"Bạch Thanh Nhan, đừng đứng ở phía đối địch với ta, càng đừng cản đường ta. Ở bên cạnh ta. Ta sẽ bảo vệ ngươi."

Bạch Thanh Nhan nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu.

"Ngươi sai rồi."

... Ta cũng chẳng phải là vui vẻ tiếp nhận những hành vi không từ thủ đoạn của Kỷ Ninh. Trái lại, ta thống hận hắn vì điều đó. Nhưng trong quá khứ đằng đẵng ta từng tiếp nhận điều này, cũng chỉ bởi vì ta yêu hắn.

... Nhưng ta, không yêu ngươi.

... Vả lại, ta cũng chưa từng lựa chọn đứng bên cạnh bất kỳ ai, chịu sự bảo hộ của bất kỳ kẻ nào. Dù cho người kia là Kỷ Ninh.

"Phó Diễm, nể tình ngươi ta từng có chút giao tình, ta cũng khuyên ngươi một câu... Tránh xa ta và Kỷ Ninh ra một chút. Ngươi phải biết, nếu ta muốn gϊếŧ ngươi, vị thị vệ kia của ngươi cũng không bảo hộ nổi ngươi."
"Có lẽ vậy đi." Phó Diễm cười, "Nhưng ngươi không hạ thủ được."

Hắn nói xong, quay người tiếp tục đi về phía trước, giống như chắc chắn Bạch Thanh Nhan sẽ không thể làm gì hắn. Lại không lường trước được một viên đá xé gió mà đến, nện ngay vào đám sỏi dưới chân hắn. Bộp một tiếng, viên đá kia khảm thật sâu vào hòn sỏi khiến nó vỡ tung.

"Trong tay ta còn ba viên đá. Đầu của ngươi kể ra cũng không cứng bằng hòn sỏi kia."

Thanh âm Bạch Thanh Nhan hờ hững.

"Ta hiện tại không hạ thủ, không có nghĩa là ta không hạ thủ được. Phó Diễm, đừng tự tin như vậy. Trên đời này có lẽ có một người ta không hạ thủ được, nhưng không có nghĩa người kia là ngươi."

Lúc này, từ trong hẻm nhỏ vọt ra một đội thị vệ, vây quanh Phó Diễm. Bọn họ khẩn trương nhìn chằm chằm Bạch Thanh Nhan, hộ tống Phó Diễm đi sâu vào trong hẻm. Nhưng tốc độ của Phó Diễm vẫn không thay đổi. Có lẽ chỉ mình hắn tự biết, đầu ngón tay hắn hung hăng bấm sâu vào lòng bàn tay, cơ hồ bấm đến rớm máu.
Cuối cùng, bên ngoài phủ Tướng quân cũng không còn một ai. Bạch Thanh Nhan thở ra một hơi dài, trở lại phía trước đại môn. Không đợi y gõ cửa, đại môn đã mở ra.

"Bạch Vong công tử..."

Nơi Bạch Thannh Nhan cùng Phó Diễm đứng khi nãy cách xa đại môn phủ Tướng quân. Bọn họ nói chuyện quản gia căn bản không nghe thấy, chỉ cảm thấy bên ngoài đột nhiên an tĩnh lại, khiến cho người bên trong hết sức bất an. Rốt cuộc chờ đến khi tiếng bước chân của Bạch Thanh Nhan vang lên, sao bọn họ có thể không thở phào một hơi?

"Nhờ có ngài, bằng không, chuyện hôm nay thật không biết nên kết thúc như thế nào!" Quản gia kích động lôi kéo tay Bạch Thanh Nhan, "Đợi đến khi Tướng quân trở về, nhất định sẽ không tha cho đám ác ôn này!"

"Tướng quân các ngươi chỉ sợ còn phải trì hoãn một thời gian." Bạch Thanh Nhan lại không có nửa điểm mừng rỡ, "Nhưng ta cam đoan, hắn rất nhanh sẽ trở về. Trước lúc đó, mọi người tất thảy như cũ, chờ Tướng quân hồi phủ."
"Vâng, vâng! Mọi chuyện đều nghe Bạch công tử!"

Quản gia giờ phút này đối với Bạch Thanh Nhan là ngôn thính kế tòng*, đầy miệng đáp ứng. Đám hạ nhân còn lại cũng đều trưng ra thần sắc sống sót sau đại nạn, vây quanh Bạch Thanh Nhan mồm năm miệng mười. Chỉ có Vạn Nhi đứng một mình bên ngoài, toàn thân run rẩy.

*Ngôn thính kế tòng: 言聽計從 Nói gì nghe nấy, bảo sao nghe vậy.

... Tướng quân đi đâu rồi? Ngài còn có thể trở về hay không? Vì sao Bạch Vong lại bày ra tư thái chủ nhân, mọi người lại phải nghe y ra lệnh?

... Các ngươi đều điên hết rồi sao? Y chính là thích khách mưu hại Tướng quân đó! Y lần này nhất định lại nghĩ âm mưu quỷ kế, muốn mưu hại Tướng quân!

... Không, tuyệt không thể để y đạt được mục đích!