Chương 39. Nhiễm Trần mặc dù còn sống nhưng cũng chẳng khác nào người đã chết.
Cung nhân dẫn đường đưa Kỷ Ninh đến trước một cửa điện rồi lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài. Kỷ Ninh tự mình đẩy cửa, không gian bên trong chỉ có một ánh nến leo lét, cánh cửa mở ra dẫn theo gió thổi tới khiến nó không ngừng lay động.
Trong điện, bốn bề đều là mành trướng, rủ trên mặt đất.
Một người ngồi chính giữa gian phòng, trên người choàng áo lông chồn. Hắn ngẩng đầu, một đôi mắt đen nhánh nhìn qua.
Kỷ Ninh đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần, thời điểm nhìn thấy Nhiễm Trần không biết hắn sẽ bị tra tấn thành bộ dạng gì. Nhưng Kỷ Ninh không ngờ tới, Nhiễm Trần vậy mà thoạt trông chẳng khác gì ngày thường, chỉ phá lệ gầy một chút.
Song chẳng biết tại sao, Kỷ Ninh vẫn cảm thấy Nhiễm Trần có chỗ nào đó không đúng.
Nhiễm Trần cười cười:
"Hoàng huynh nói sẽ đưa tới cho ta một vị cố nhân, khiến ta bỗng có chút bận tâm. Lại không nghĩ rằng đó là Kỷ Tướng quân."
"Vậy ngươi cho rằng đó là ai?"
Kỷ Ninh quan sát hắn. Mặc dù hai người là bằng hữu, nhưng Nhiễm Trần này tâm tư khó dò, nguyên bản hắn vẫn có chút không thể tận tin đối với Nhiễm Trần. Giờ phút này chẳng biết tại sao trong lòng lại sinh ra mấy phần thân cận.
"Ta đã tưởng rằng là một người khác."
"Long Dã?"
Nhiễm Trần giật mình, đột ngột ngẩng đầu. Mặc dù hắn rất nhanh quay trở lại dáng vẻ trấn định, nhưng thần sắc thất kinh trong khoảnh khắc kia vẫn khẳng định cảm giác của Kỷ Ninh.
"Ngươi cho rằng là y, nhưng khi ngươi thấy không phải y, lại không hề lộ vẻ thất vọng, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra. Nhiễm Quận vương, nói cho ta, đây là vì cái gì?"
"Hẳn là chỉ có y chung tình với ngươi, ngươi lại chưa từng lưu tình với y?"
"Kỷ Tướng quân!" Nhiễm Trần thoáng giãy giụa lui về phía sau, cơ hồ té ngã. Nhưng Kỷ Ninh chú ý tới, [email protected] thân của hắn vẫn như cũ vững vàng ngồi dưới đất, che kín trong áo lông chồn, không chút cử động.
"Hẳn là huynh đệ Long Dã kia của ta chẳng qua chỉ là mong muốn đơn phương?" Kỷ Ninh từng bước một tiến đến gần, tới bên người Nhiễm Trần thì dừng lại. Hắn từ trên cao nhìn xuống Nhiễm Trần:
"Hẳn là y gần như đã vì ngươi mà nộp mạng, nhưng cũng chỉ là tự mình đa tình?"
"Kỷ Tướng quân vì sao lại đột nhiên sinh ra những ý niệm này? Không duyên không cớ đem ta cùng Long Dã Tướng quân kéo lại một chỗ... Kể cả y từng là thị vệ của ta một thời gian, nhưng tính nết không hợp, ta cũng đã sớm đuổi y đi."
"Chân của ngươi làm sao?"
"Cái gì chân... Không, không có gì."
Nói đến sự tình của chính mình, Nhiễm Trần như tỉnh táo lại. Biểu tình trên mặt hắn rốt cuộc cũng có chút bóng dáng của quá khứ, một con thú nhỏ thông minh mà kiêu hãnh, đối mặt với thợ săn vẫn có thể giảo hoạt cười một tiếng.
Hắn hỏi:
"Mặc dù không có quan hệ gì tới ta, nhưng Kỷ Tướng quân nói vị Phó tướng Long Dã kia suýt chút nữa nộp mạng. Ta lại có chút hiếu kỳ, lời này có ý tứ gì?"
"Ngươi và hắn đã không có quan hệ, hỏi cái này làm gì?"
"Chỉ là rảnh rỗi thuận miệng hỏi một chút."
Nhiễm Trần liếc thật nhanh ra ngoài cửa. Hắn mỉm cười, ngón tay khẽ gạt một sợi tóc trên trán ra phía sau tai. Kỷ Ninh để ý, ngón tay gầy trơ cả xương kia đang run rẩy.
"Dù sao cũng đã lâu không gặp Kỷ Tướng quân, không đàm luận những chuyện xưa người cũ này, còn có thể nói những gì?"
Lời nói Nhiễm Trần bình thường, thanh âm nói chuyện lại càng lúc càng thấp. Kỷ Ninh không tự chủ mà nhổm tới, cúi người nghe xem hắn nói gì. Lúc này, Nhiễm Trần dùng tay, khẽ khàng đến mức không thể thấy túm lấy vạt áo Kỷ Ninh.
"Ngoài cửa có người nghe lén."
Thanh âm vô cùng yếu ớt, Kỷ Ninh gật đầu, biểu thị đã nghe được. Hắn đổi chủ đề:
"Hiện tại ngươi đã không còn giữ chức Giám quân, có thể tiếp tục làm Quận vương nhàn tản của ngươi rồi."
"Đúng vậy. Đi theo thiết kỵ Lang Nghiệp các ngươi mỗi ngày cát bụi dặm trường, phải chạy đến tận nơi xa xôi như Ngọc Dao. Ngươi cho rằng ta hy hữu mới làm vị Giám quân này?"
Hai người cứ như vậy không mặn không nhạt nói chuyện phiếm. Thẳng đến khi Nhiễm Trần đột nhiên ngừng nói, lại liếc ra ngoài cửa.
"Đi rồi?" Kỷ Ninh hỏi, Nhiễm Trần khẽ gật đầu.
"Ngoài cửa là ai? Do Bệ hạ phái tới sao?"
"Bên trong cung điện này tất cả mọi người đều là tai mắt của Hoàng huynh. Ta nói cái gì, làm cái gì, nhất cử nhất động đều có người lập tức báo cáo cho gã."
"Bệ hạ vì sao phải làm đến mức này? Ngươi có cái gì không hợp tâm ý gã, chọc gã kiêng kỵ ngươi như vậy?"
"Không hợp tâm ý?" Nhiễm Trần cười khổ một tiếng, "Đối với Hoàng huynh ta mà nói, ta còn sống, chính là điểm duy nhất không hợp tâm ý."
"Ta vẫn không hiểu. Các ngươi dù sao cũng là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, làm sao lại đến mức này?"
"Bởi vì Hoàng huynh, gã hận ta."
... Hận không thể gϊếŧ chết ta, lại cũng hận không thể để ta dễ dàng chết đi như vậy. Hắn chỉ muốn tra tấn ta để tìm niềm vui.
Nhiễm Trần buồn bã cười khổ, chung quy vẫn lắc đầu. Những sự tình này, nói cho cùng vẫn không thích hợp để giãi bày cho Kỷ Ninh nghe.
"Thôi, thời gian cấp bách, không nói cái này nữa. Kỷ Tướng quân, ta mặc dù chưa tắt thở, nhưng cũng đã trở thành người chết rồi. Lần này Hoàng huynh giữ ta trong cung, ta liền biết, từ ngoài cánh cửa điện này trở ra, coi như không có Nhiễm Trần này."
"Sao có thể! Bệ hạ từng nói như vậy?"
"Hoàng huynh không cần phải nói. Dù sao gã cũng là huynh trưởng của ta, nhiều năm như vậy ở chung với gã, ta hiểu gã quá rõ." Nhiễm Trần nói đến sinh tử của mình, thần sắc lại lạnh nhạt, "Chỉ là ngươi không nên đến nơi này. Có thể tới gặp một người chết, chẳng phải chính mình cũng đã chết rồi sao?"
"Ngươi nói..."
"Hoàng huynh chỉ sợ là, đã động sát tâm với ngươi."
"..."
"Cho nên hôm nay nếu ngươi còn có thể ra khỏi cửa điện này, Kỷ Tướng quân... Ngươi cũng mau đào tẩu đi. Mang theo Thái tử Ngọc Dao. Có thể đi xa bao nhiêu, liền đi xa bấy nhiêu!"
Kỷ Ninh trong lòng thầm giật mình. Nhiễm Trần ở lâu trong cung, làm sao lại biết Bạch Thanh Nhan hiện tại đang ở trong tay mình? Còn chưa đặt câu hỏi, ngữ tốc Nhiễm Trần càng nhanh:
"Kỷ Tướng quân, Hoàng huynh đã sớm biết Thái tử Ngọc Dao đang ở trong tay ngươi! Có người báo tin với gã, chẳng lẽ ngươi còn chưa phát giác?"
"Người kia là ai?"
"Ta không biết... Hoàng huynh có khi sẽ đưa ta vào bên trong tẩm điện của gã, hai mắt bị bịt kín. Giữa những lúc ngừng tra tấn, ta từng nghe được có người tới tìm gã, vài lời bên trong xác thực có liên quan tới Thái tử Ngọc Dao, tựa hồ còn liên đới đến ngươi, lại không chỉ có một người!"
"Nếu là như vậy, Bệ hạ quả thật có lý do gϊếŧ ta." Kỷ Ninh nghiến răng nghiến lợi, "Nhưng chẳng lẽ Kỷ Ninh ta là con chó của gã, sẽ để mặc cho gã gϊếŧ sao?"
Huống chi, gã đang đánh chủ ý lên Bạch Thanh Nhan. Kỷ Ninh sao có thể đưa cổ chờ chém, để người kia cũng rơi vào hiểm cảnh?
... Mà điểm này, Nhiễm Trần cũng nên biết.
"Nhiễm Quận vương, hôm nay ngươi nói những lời này, chỉ sợ không phải bảo ta đào tẩu, mà là muốn ta không được đào tẩu... Có phải không?"
"Chỉ giáo cho?"
"Ta muốn đào tẩu, còn có thể đi nơi nào? Bệ hạ chung quy là Bệ hạ, là chủ nhân Lang Nghiệp. Gã đã muốn truy tung chúng ta, hẳn là dễ như trở bàn tay. Hiện tại trong tay ta nắm mấy vạn thiết kỵ Lang Nghiệp, đây là quân cờ duy nhất của ta. Nếu như ta đào tẩu, ngay cả cơ hội cuối cùng cũng không có! Nhưng muốn dùng quân cờ này đánh cược, phải sử dụng bạo lực... Cho nên, ngươi muốn ta tạo phản?"
Trong điện lặng ngắt như tờ. Nửa ngày, Nhiễm Trần ngẩng đầu nhìn Kỷ Ninh. Hắn cười một tiếng, đôi mắt đào hoa nheo lại, vẫn phong tình vạn chủng như thuở nào.
"Tạo phản hay không tạo phản, loại sự tình này không ai có thể 'muốn' người khác làm. Kỷ Tướng quân, hết thảy đều nhìn tâm trí ngươi mà định đoạt. Kỳ thật, nếu ngươi bỏ được tính mệnh Thái tử Ngọc Dao xuống, đem y giao cho Hoàng huynh ta, như vậy ngươi trốn đi đâu, làm gì, có lẽ Hoàng huynh cũng không để ý."
"Nhiễm Trần!"
"Sao vậy, ta nói sai ư? Nếu ngươi có thể bỏ rơi được y, ngươi không cần phải trốn. Hoàng huynh vẫn như cũ sẽ bảo đảm cho ngươi nửa đời sau vinh hoa phú quý."
"Nhiễm Trần, ngươi im ngay!"
"Kể cả ta im thì sao? Ta không nói, Hoàng huynh cũng sẽ không muốn người nữa sao?"
Hai người đối diện, không khí cơ hồ dùng dằng ngưng trệ. Giữa hai người đã sớm rõ ràng ranh giới cuối cùng của đối phương... Kỷ Ninh làm sao có thể bỏ được Bạch Thanh Nhan? Mà sau lưng Nhiễm Trần đã sớm là vực sâu vạn trượng. Hai người này, chỉ cần một kẻ chần chờ nửa bước, kết quả đều là vạn kiếp bất phục.
Cũng chính bởi thế, mới ăn nhịp với nhau.
Nhiễm Trần lên tiếng trước.
"Ta biết Kỷ Tướng quân bình sinh hận nhất bị người đùa bỡn lợi dụng, ta thừa nhận, ta xác thực có tính toán của ta, cũng xác thực hy vọng ngươi có thể kiềm chế gã! Kỷ Tướng quân, nếu không ai ngăn cản Hoàng huynh, ta cũng chỉ có thể bị đùa bỡn đến chết trong tay gã, đời này cũng không bước nổi ra khỏi cửa điện ... Ta không sợ chết, nhưng ta cũng không muốn chết, càng không muốn đến chết vẫn là món đồ chơi của gã.
Nhất là đến hôm nay, ta càng muốn tiếp tục sống. Kỷ Ninh, ngươi cũng đã biết, còn có người đang chờ ta? Ta không thể cô phụ y... Trước kia chưa bao giờ có người chịu chờ ta trở về, không một ai ngóng trông ta... Ta nhất định phải sống! Kỷ Ninh, ngươi nói xem, ta có thể còn sống mà đi gặp y hay không?"
"Người kia là..."
"Ngươi không nên hỏi y là ai, Kỷ Ninh. Ta muốn sống sót ra ngoài..."
"Cho nên ngươi muốn ta làm thế nào? Kiềm chế quân chủ một phương, nói nghe thì dễ? Trừ phi..."
"Trừ phi gã chết."
"Gϊếŧ vua là đại nghịch bất đạo."
"Đại nghịch bất đạo? Khi quân chẳng lẽ không phải là đại nghịch bất đạo? Kỷ Ninh, ngươi phải biết, Hoàng huynh một khi bất tử, ngươi ta đều không được an bình. Thái tử Ngọc Dao, càng là thời khắc đều ở trong nguy hiểm."
Kỷ Ninh chăm chú nhìn hắn một lát.
"Ngươi cũng nói, hôm nay Bệ hạ gọi ta đến, cũng chưa chắc sẽ để cho ta sống. Nếu như ta chết ở chỗ này, ngươi lại muốn đi cậy nhờ ai?"
"Đúng là như vậy không sai. Nếu Hoàng huynh muốn ngươi chết hôm nay, ngươi cũng chẳng còn cách nào."
"Ta cũng không nghĩ tới, Kỷ Ninh ta đời này lại luân lạc tới bước phải phụ thuộc, phó thác cho ông trời." Kỷ Ninh tự giễu cười một tiếng, "Nếu là như thế, ta liền mượn đầu trên cổ ngươi dùng một lát. Bệ hạ bảo thủ, hận không thể đem vạn sự vạn vật đều nắm trong tay, chịu gã điều khiển. Gã đã muốn để ngươi chết trong tay hắn, liền tuyệt sẽ không thể chịu đựng ta đoạt đi tính mệnh ngươi."
"Ngươi muốn làm gì!"
Thanh âm hai người nói chuyện một mực rất thấp. Giờ phút này, Kỷ Ninh lại đột ngột xuất thủ, một tay bóp chặt yết hầu Nhiễm Trần! Nhiễm Trần biến sắc, đưa tay đẩy hắn, nhưng sao có thể đẩy được?
Lực tay Kỷ Ninh rất lớn. Chỉ một thời gian ngắn, cổ họng Nhiễm Trần đã nghẹn ứ, tròng mắt trợn lên, có chút không chịu nổi.
Trong đại điện, rèm cửa khẽ dao động nhỏ đến không nhận ra, tựa như một con cá lướt qua làn nước.
Kỷ Ninh vẫn bóp cổ Nhiễm Trần, nhưng chỉ có hai người bọn họ biết, kình đạo trên tay hắn dần dần chậm lại. Đợi cho đến khi tấm rèm ngừng đung đưa, Kỷ Ninh đã buông lỏng tay ra. Nhiễm Trần ngã phịch xuống mặt đất, cả người co cụm, không ngừng ho khan. Sắc mặt tái nhợt của hắn nhiễm lên một tầng đỏ kinh tâm đập vào mắt, như thể Kỷ Ninh chỉ cần chậm một chút nữa hắn liền phải chết ở chỗ này.
"Ngươi không sao chứ?"
"Khụ... Khụ... Không có việc gì..."
Nhiễm Trần ho đến kịch liệt, toàn thân run rẩy. Kỷ Ninh nâng hắn lên, hắn một bên khoát tay, một bên từ trong tay áo móc ra thứ gì, nhét vào tay Kỷ Ninh.
"Khụ... Khụ... Sau khi ngươi ra ngoài, dùng những vật này kéo dài thời gian... Còn có danh sách phía trên đều là những vị tướng đáng tin cậy, một cái mạng của Nhiễm Trần ta đều giao phó cho ngươi!"
Lòng bàn tay Kỷ Ninh siết chặt tờ giấy kia, cất kỹ trong ngực áo.
Hắn nhịn không được lại nhìn rèm cửa một chút.
Khi nãy Nhiễm Trần nói chuyện cùng hắn, thanh âm ép tới cực thấp, ánh nhìn lại không ngừng liếc về phía rèm cửa kia. Tầm mắt Kỷ Ninh cũng quét qua đó, rất nhanh phát hiện vấn đề... Đại môn trong điện đóng chặt, một tia gió cũng không có. Màn cửa lại hơi rung nhẹ, hiển nhiên, phía sau có người đang rình coi! Hai người liếc nhìn nhau, Nhiễm Trần khẽ mím môi, Kỷ Ninh nhìn ra hắn có điểm cố kỵ. Thế là hắn phối hợp với Nhiễm Trần một mực đè thấp thanh âm nói chuyện, không để người sau màn che nghe được nội dung. Sau đó đột nhiên xuất thủ, bóp chặt yết hầu Nhiễm Trần... Chuyện đột ngột xảy ra, chính Nhiễm Trần cũng không trở tay kịp. Kỷ Ninh không lưu nửa phần khí lực, Nhiễm Trần khi nãy kinh ngạc giãy giụa đều là phản ứng theo bản năng. Cũng bởi thế mới qua mặt được kẻ nhìn trộm kia.
Quả nhiên, người nhìn trộm vội vã rời đi, đại khái là đến báo tin cho Hoàng đế. Cũng nhờ vậy, hai người mới có cơ hội truyền lại tờ giấy cùng tin tức.
"Thứ này ta cất kỹ." Kỷ Ninh lần đầu tiên nói chuyện với Nhiễm Trần bằng giọng trịnh trọng đến vậy, "Ngươi đã tin ta, ta cũng sẽ không cô phụ ngươi. Ngày sau sự thành, nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài."
"Vậy không còn gì tốt hơn." Nhiễm Trần thở ra một hơi. Hắn mỉm cười, "Chỉ hy vọng ta còn chờ được tới ngày đó."
"..."
"Hoàng huynh sắp đến. Kỷ Tướng quân, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ chia cách, cũng không biết phải chăng còn có ngày gặp lại. Ta chỉ muốn hỏi một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Long Dã Tướng quân, y... Vẫn tốt chứ?"