Chương 5. Thật sự là ngươi sao? Hay vẫn chỉ là một giấc mộng của ta? (Hai người trùng phùng)
Thanh âm này truyền đến, đem một tia may mắn cuối cùng của Bạch Thanh Nhan đập vỡ tan tành. Mặc dù giọng nói khàn khàn không thành hình dáng, nhưng Bạch Thanh Nhan vừa nghe đã lập tức nhận ra đây chính là Kỷ Ninh!
Trong đầu Bạch Thanh Nhan cái gì cũng không có. Tràn ngập tâm trí đều là thanh âm của Kỷ Ninh mạnh mẽ đâm tới.
Ầm ầm. Ầm ầm. Ầm ầm.
Tựa như hàng ngàn hàng vạn gót sắt chà đạp, hàng ngàn hàng vạn lưỡi mác tương giao, hàng ngàn hàng vạn máu tươi chậm rãi nhỏ xuống, từng tiếng từng tiếng, nặng nề như thế, đâm thành một lỗ thủng lớn trống rỗng trong lồng ngực y.
"Kỷ Tướng quân!" Phó Đại nhân tươi cười chào đón, "Mời được Kỷ Tướng quân đến yến tiệc của Phó tại hạ, thật sự là khó càng thêm khó. Thật vất vả hôm nay mới mời được Công thần đại thắng ngài đến đây, tới, ta muốn kính ngài một chén rượu, biểu hiện kính ý trong lòng ta!"
Nghe lời nói của Phó Đại nhân, Lưu Đại nhân cũng tranh thủ góp vui... Không nói gia thế hiển hách của Phó Đại nhân là con trai của Tể tướng đương triều. Lại nói bản thân hắn trẻ măng đã leo lên đến Tư đồ*, xem như quyền cao chức trọng. Lưu Đại nhân hôm nay đứng ra trên danh nghĩa tổ chức, chỉ sợ hai người này một người không hầu hạ tốt, có khi còn rơi đầu. Nhưng Kỷ Ninh vậy mà không thèm tiếp lời, chỉ truy vấn:
*Tư đồ: Một chức quan thời phong kiến. Mình tra thì ra khá nhiều giải thích khác nhau, nên tạm thời coi là chức quan trông coi việc lễ tiết.
"Phó Đại nhân, rượu này chúng ta đợi chút nữa rồi bàn. Hiện tại ta chỉ muốn hỏi Lưu Đại nhân một câu. Ngươi nói đã tìm được 'hoan nô' bỏ trốn kia của ta, ta hôm nay mới tới đây. Vậy người lại đang ở nơi nào?"
Mới nói đến hai chữ "bình phong", Bạch Thanh Nhan đã nghe được một chuỗi tiếng bước chân dồn dập. Giờ phút này, tiếng bước chân kia bỗng nhiên dừng lại:
"Chỉ là cái gì?! Là y gặp phải bất hạnh gì, bị thương, hay là bị bệnh?"
Kỷ Ninh gầm nhẹ một tiếng, dọa Lưu Đại nhân đến thanh âm đều biến:
"Chỉ là người này vẫn còn là một đứa trẻ. Hạ quan sợ Tướng quân tưởng niệm người cũ, trong phòng tịch mịch, đêm dài đằng đẵng dù sao vẫn cần, cần người làm ấm chân. Mặc dù người này tuổi còn nhỏ, nhưng thân thể đã trưởng thành, đôi mắt cũng đúng là dị sắc song đồng, hạ quan đã tự mình nhìn qua!"
"Cái này..." Lưu Đại nhân tựa hồ đã toát hết mồ hôi, "Chỉ sợ cũng không phải là người Tướng quân cần tìm. Nhưng cũng là nữ tử trẻ măng, hoàn bích chi thân*, hạ quan cố ý dùng để dâng tặng Tướng quân!"
*Hoàn bích chi thân: Còn giữ thân xử nữ.
"Cho nên ngươi nói là đã tìm được y, cũng chẳng qua là lời ngụy biện. Chỉ vì muốn gọi ta đến đây, có phải không?"
Lời này nói ra đã có phần đanh thép. Trong phòng nhất thời không người lên tiếng. Nửa ngày sau, Phó Đại nhân cười nói:
"Nhân sinh gặp gỡ, cũng chưa tiên liệu trước được điều gì. Nói không chừng người sau tấm bình phong này chính là hoan nô kế tiếp mà Kỷ Đại nhân tâm tâm niệm niệm. Kỷ Đại nhân không nhìn qua một chút sao?"
"Không cần." Thanh âm Kỷ Ninh bình tĩnh. Nhưng trong đó lại mang theo vài phần đau đớn cố gắng kiềm chế, "Không có cái gì là kế tiếp. Không ai có thể thay thế y."
"Kỷ Tướng quân không nên quá đau buồn như vậy. Phải biết rằng, nhân sinh muốn đắc ý cần phải tự biết chạm tay vào hạnh phúc." Thanh âm Phó Đại nhân vẫn lạnh nhạt như cũ, "Đến, chúng ta nâng chén."
"Đúng đúng đúng, nâng chén thưởng rượu!"
Lưu Đại nhân giống như sợ Kỷ Ninh sẽ phất tay áo bỏ đi, vồn vã mời rượu. Bạch Thanh Nhan có thể nghe được cảnh bọn họ vây quanh Kỷ Ninh, một chén cạn lại rót thêm một chén. Kỷ Ninh ai đến cũng không cự tuyệt, bầu không khí hết sức náo nhiệt.
Bạch Thanh Nhan nằm sau tấm bình phong.
Đối diện bình phong là ca múa mừng cảnh thái bình, nâng ly cạn chén. Nhưng thanh âm Kỷ Ninh mặc kệ là lời nói, thở dài, hay là từng chén từng chén rượu mạnh rót vào cổ họng, nuốt xuống đều hóa thành trận trận gió lạnh xuyên thấu lồng ngực trống rỗng của Bạch Thanh Nhan.
Đó là thanh âm một mũi tên lạnh lẽo bắn vụt lên bầu trời, cắm phập vào da thịt nóng hổi vội vàng chưa kịp đề phòng.
Đó là tiếng rên xiết khi tự tay bóp ch3t ái tình vương vấn.
May mắn là Kỷ Ninh không cười. Cả đêm, hắn đều chưa từng cười. Bằng không, tiếng cười kia lại sẽ trở thành mũi tên rời tiễn, một lần lại một lần đem Bạch Thanh Nhan lăng trì.
Thời gian dưới sự giày vò trôi qua cực kỳ chậm chạm, thế nhưng lại chỉ tựa như một cái nháy mắt.
Thời điểm lấy lại tinh thần, Bạch Thanh Nhan đã kiệt sức. Tơ lụa bao trùm trên thân đều dính nhớp mồ hôi lạnh. Huyệt Thái Dương thình thịch nhảy loạn, đầu đau muốn nứt ra, chính y phải hao phí không biết bao nhiêu tinh thần mới có thể chống nổi khốc hình ở cùng một phòng với Kỷ Ninh. Nhưng đêm nay đến tột cùng người kia đã nói những cái gì, lại khi nào thì tan cuộc, y vậy mà một chút cũng không nhớ ra được.
Giờ phút này, bốn phía đã hoàn toàn yên tĩnh. Những người kia đều đã rời đi, để mặc y ở nơi này.
Bạch Thanh Nhan chậm rãi ngồi dậy. Phó Đại nhân trói thập phần chặt chẽ, trong tay y mặc dù có chủy thủ, vậy mà cũng không có cách nào cởi bỏ dây thừng. Y dùng sức vặn người, cuối cùng bịch một tiếng ngã xuống đất, vẫn không thể nào đem hai tay của mình thoát ra khỏi lớp kén tơ lụa.
Tóc cùng tơ lụa ma sát, tạo ra những thanh âm nho nhỏ, cả suối tóc đen đều trở nên lộn xộn trước mặt. Y cúi thấp đầu hít sâu vài hơi.
An tĩnh trong phòng đột nhiên có động tĩnh. Là tiếng bước chân lảo đảo.
Bạch Thanh Nhan ý thức được điều gì, cả người đều cứng ngắc lại. Bọn họ hẳn là nhất định phải để Kỷ Ninh cùng mình đơn độc lưu lại đây, mới thành cái gọi là "đêm xuân"!
"Ngươi đi đi."
Phía đối diện bình phong, thanh âm Kỷ Ninh suy sụp, lại mang theo men say nồng đậm.
"Cút xa ra một chút cho ta. Cái gì mà dị sắc song đồng, người mới người cũ! Ha ha ha ha người cũ! Người cũ lại ở đâu rồi!"
"Rầm" một tiếng, là chiếc bàn bị đẩy ngã xuống đất, phát ra âm thanh rất lớn. Tiếng bước chân Kỷ Ninh lảo đảo vang lên, hắn như thể say đến đứng không vững, cả người té nhào xuống bàn.
Sau đó là một chuỗi thanh âm, từng thứ chén đĩa trên bàn bị người hất tung rơi xuống đất, vỡ nát.
"Sao còn chưa cút?! A?"
Phảng phất như bị nghiệp hỏa vô minh* bao trùm thiêu đốt, Kỷ Ninh một quyền nện lên bình phong, bình phong lập tức gãy đổ, Kỷ Ninh say đến nát cũng mất thăng bằng, ngã văng trên mặt đất.
*Vô minh: Trạng thái mê muội không tỉnh táo, từ của Phật giáo.
Hắn ngã ngay trước mặt Bạch Thanh Nhan.
Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch.
Ngoại trừ hô hấp của Kỷ Ninh mang theo mùi rượu nồng nặc, phun lên gương mặt Bạch Thanh Nhan. Trước mắt Bạch Thanh Nhan còn có dải lụa trắng, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng y có thể cảm nhận được ánh mắt ngưng trệ trên mặt y, cứ thế lẳng lặng quan sát y, không nhúc nhích.
"Là ngươi."
Người kia vươn tay tới. Bàn tay Kỷ Ninh lớn mà khô ráo. Bởi cầm chuôi đao lâu ngày, khiến lòng bàn tay hắn lưu lại một loạt vết chai, giờ phút này lướt qua trên từng đường nét gương mặt Bạch Thanh Nhan. Bàn tay kia từng chút một vuốt v3 mặt y, bên tai, sau đó là tóc. Ở sau gáy, hai ngón tay co lại, lụa trắng soạt một tiếng trượt xuống.
"Quả thật là ngươi."
Bạch Thanh Nhan nhìn thấy gương mặt Kỷ Ninh.
Ánh mắt của hắn hãm sâu. Trên gương mặt chếnh choáng nhiễm một tầng huyết sắc, lại vẫn như cũ không lấn át được thần tình thảm hại. Hắn giống như một con chó săn mất chủ, mặc dù còn vỏ bọc cường hãn chống đỡ, nhưng chung quy vẫn là không có nhà để về, thất hồn lạc phách. Hắn nhìn chằm chằm Bạch Thanh Nhan mấy lần, đột nhiên lung lay đứng lên, đạp trên từng mảnh vỡ của bình phong, lảo đảo trở về chỗ ngồi.
"Ta thật sự say rồi."
"Thật sự say... Nhìn cái gì, cũng đều là ngươi."
"Cho nên... Rượu đúng là đồ tốt."
Kỷ Ninh một bên nói, một bên bưng chén rượu lên, đem số rượu còn lại uống một hơi cạn sạch. Bạch Thanh Nhan nằm trên mặt đất, vẫn không thể cử động. Y nhìn gian phòng lộn xộn, cùng người cũng đồng dạng lộn xộn kia.
... Có lẽ y nên gϊếŧ hắn.
Khóe miệng Bạch Thanh Nhan cong lên. Ý niệm này tựa như đao cắt qua lòng y, cũng cũng đem gánh nặng trong lòng y đột ngột gỡ xuống.
Có lẽ hết thảy đều là ý trời, để giờ phút này, ở nơi đây... Gặp người đó.
Trốn tránh cũng vô dụng. Dù sao cũng nên tự mình gánh vác hết thảy... Mình yêu lầm người, tạo nghiệt, liền phải tự tay mình giải quyết. Không phải sao?
Bàn tay Bạch Thanh Nhan dịch dần lên eo, dùng sức nắm chặt chủy thủ. Sau đó căng chặt cơ bắp toàn thân tạo thành một tư thái có thể phát uy lực nhất, y chậm rãi điều chỉnh, tụ lực chờ thời cơ.
Ai ngờ đúng lúc này, một thanh âm nhẹ đến mơ hồ, không nghe được truyền vào bên trong tai y.
Đó là một tiếng nức nở.
Rất nhẹ rất nhẹ, lại khiến toàn thân y đóng băng trong nháy mắt.
Y ngẩng đầu, thấy Kỷ Ninh ngã ngồi trên ghế, tựa như một kẻ hèn nhát từ đầu đến đuôi. Tựa như không chỉ mất đi hết thảy, lại càng mất đi dũng khí làm lại từ đầu. Hắn giống như một đám bùn nhão, giống như cả đời này, cũng chẳng thể nào từ chiếc ghế kia đứng lên.
Ánh mắt hắn đỏ bừng, chóp mũi cũng ửng đỏ, con mắt mở lớn như thế, mang theo thần sắc mờ mịt khi say, từ trần nhà đảo qua mặt bàn, lại từ mặt đất quét đến bình phong. Hắn không có mục đích mà dời mắt, không hề dừng lại lấy một lát, càng không có tiêu điểm.
Hắn giống như căn bản chẳng hề tồn tại trong phòng này.
"Ta luôn luôn nhìn thấy ngươi. Nhưng lại trong chớp mắt, liền không thấy đâu nữa. Ta biết đây đều là ảo giác, chờ đến thời điểm ta quay đầu lại, ngươi đã biến mất rồi... Ngươi đến cùng đã đi đâu chứ?"
Kỷ Ninh tự mình lẩm bẩm, Bạch Thanh Nhan giờ phút này mới biết được vì sao hắn lại rời khỏi mình... Là vì nghĩ mình chỉ là ảo giác? Chính hắn chẳng biết phải bao nhiêu lần từ trong ảo giác như thế giật mình tỉnh lại, hiện tại mới có thể bình tĩnh như vậy?
Không sai, Bạch Thanh Nhan hận hắn. Nhưng nhìn thấy hắn rơi vào tình cảnh này, trong lòng Bạch Thanh Nhan vậy mà lại khó chịu. Tay cầm chủy thủ của y bắt đầu phát run, mà hai mắt Kỷ Ninh vẫn như cũ vô thức mông lung, thẳng cho đến khi ánh mắt hắn đối diện với Bạch Thanh Nhan.
Chỉ một cái liếc mắt đã đem hắn từ hư vô túm trở lại.
Hắn đột nhiên đứng bật dậy. Hắn đi tới, lảo đảo lung lay, giẫm lên mặt đất đầy mảnh sứ vỡ
Răng rắc. Răng rắc. Răng rắc.
Hắn đi đến trước mặt Bạch Thanh Nhan, trên mặt treo lên một nụ cười, ánh mắt tựa như chìm vào cơn mơ.
"Ngươi còn ở đây."
Giống như đứng không vững, Kỷ Ninh cúi người về phía Bạch Thanh Nhan. Hắn cơ hồ ngã đổ xuống người Bạch Thanh Nhan.
... Nếu như hắn cứ như vậy trực tiếp ngã xuống, sẽ lập tức lao thẳng vào lưỡi chủy thủ, sau đó một đao đâm ngập bụng.
Ý niệm này lóe qua trong đầu Bạch Thanh Nhan. Chính y cũng không ý thức được, tay cầm dao của mình đột nhiên nghiêng một cái, lưỡi dao lạnh lẽo áp vào trên chân mình. Một giây sau, cả người Kỷ Ninh đều đè trên người y. Hán tử say không biết nặng nhẹ, bất ngờ nặng nề rêи ɾỉ gọi y một tiếng.
"Ta vừa nhìn thấy ngươi, ta coi là ảo giác. Nhưng ngươi bây giờ vẫn còn đang..."
Kỷ Ninh choáng váng. Hắn cố gắng nhìn về phía Bạch Thanh Nhan, nhưng hắn say đến lợi hại. Bạch Thanh Nhan có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt người kia, cũng đang không ngừng run rẩy.
"Cho nên, đây hẳn là một giấc mộng đi."
"Từ sau ngày đó, ta chưa từng có thể mơ thấy ngươi..."
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm Bạch Thanh Nhan, ánh mắt lấp lánh. Hắn đang cố nhìn cho rõ y. Hô hấp của hắn mang theo hương rượu mát lạnh. Bạch Thanh Nhan chưa từng thấy Kỷ Ninh thực sự say, càng chưa từng thấy qua hắn say đến không thể khống chế được bộ dáng như thế này.
"Ta không dám ngủ. Ta nhắm mắt lại liền thấy ngươi trong hình dáng kia. Trên bãi săn, ngươi nhìn ta như vậy, giống như muốn gϊếŧ chết ta... Ngươi muốn gϊếŧ chết ta sao? Một đao đâm thấu bụng ta?"
Một tay Kỷ Ninh run rẩy, cũng không biết bởi vì say hay là vì cái gì khác. Bàn tay kia vuốt v3 gương mặt Bạch Thanh Nhan.
"Lại đây, để ta nhìn ngươi."