Chương 50. Đổi màu mắt cũng chỉ là đề phòng vạn nhất.
Phủ Tướng quân, bên trong Bắc uyển.
"Đường huynh, huynh đừng động nha. Nhìn có chút dọa người vậy thôi chứ chỉ cần huynh đừng loạn động thì sẽ không có việc gì đâu."
Bạch Thanh Nhan khẽ gật đầu. Y theo lời Lộc Minh Sơn phân phó mở to hai mắt, mặc cho cậu cầm một cây châm dài cực mảnh bay múa bên trong mí mắt mình.
"Ngon rồi!"
Hơn nửa canh giờ sau, Lộc Minh Sơn nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngồi phịch xuống ghế. Leng keng một tiếng, cây châm kia rơi xuống đất.
Vì sợ phạm sai lầm, khi nãy cậu tập trung tinh thần cao độ. Bây giờ có thể buông lỏng, đến cây châm cũng không giữ nổi nữa.
"Huynh xem huynh xem, hiện tại phải nói là thiên y vô phùng*, ai nhìn cũng không ra huynh vốn là dị sắc song đồng."
*Thiên y vô phùng: 天衣無縫 Áo trời không có vết chỉ, đại ý không có sơ sót nào.
"Vất vả cho đệ rồi."
"Nào có! Ta chỉ hơi thấp thỏm, sợ mình nặng tay chút lại khiến mắt huynh chịu tổn thương... Cũng may không sao."
Nói đến đây, Lộc Minh Sơn cũng có chút nghĩ mà sợ.
"Nói thật chứ ngay cả ta, thuật ngụy trang dạng này cũng chỉ mới làm qua hai lần. Nếu là người khác, ta chắc chắn sẽ không bao giờ mạo hiểm như vậy. Chẳng may xảy ra bất trắc, anh danh đường đường là thần y một cõi của ta chẳng phải cứ thế bị hủy hay sao?"
Bạch Thanh Nhan cười cười, y cũng biết dạng ngụy trang này có độ khó cực cao.
Trước đó Phó Diễm từng phái người giúp y thay đổi khuôn mặt, nhưng con ngươi tím nhạt cực kỳ rõ ràng này cũng không dám vọng động. Bởi vì phạm vi ảnh hưởng đến diện rộng trong con ngươi, chỉ cần hơi bất cẩn thôi sẽ gây ra hậu quả không thể vãn hồi.
"Đệ nói đây là lần thứ hai, vậy lần thứ nhất chính là đệ?"
Bạch Thanh Nhan kéo Lộc Minh Sơn tới, quan sát một hồi:
"Đệ vì sợ bị Cơ Hà tìm ra mà tình nguyện chịu nguy cơ có thể mù cả hai mắt cũng phải ngụy trang màu mắt đào tẩu?"
Cơ mặt Lộc Minh Sơn rõ ràng giật giật.
"Đường huynh, huynh biết cái gì! Tên khốn khϊếp kia so với bị mù còn đáng sợ hơn nhiều! Đừng nói có nguy cơ bị mù, ngay cả không còn mắt, ta cũng vẫn có thể xem bệnh làm thần y! Thế nhưng nếu như hắn lảng vảng ở bên cạnh, ta cái gì cũng không làm được!"
Bạch Thanh Nhan có chút nghi hoặc nhìn cậu. Nhưng Lộc Minh Sơn không muốn nói thêm, cúi đầu cắn môi, bộ dáng lại có vài phần trẻ con.
"Hắn tới thì tới thôi! Kể cả hắn biết ta ở trong Vương đô này, nhưng ta trốn kỹ trong phủ của Kỷ Ninh, chẳng lẽ hắn còn có thể đập cửa vào bắt ra ra ngoài chắc! Đây chính là phủ đệ của Đại Tướng quân nhanh nhẹn dũng mãnh nhất toàn bộ Lang Nghiệp á! Nếu hắn dám xông vào, chẳng phải là muốn khai chiến sao?"
"Đệ nói cũng có lý."
Nhắc đến Kỷ Ninh, trong lòng Bạch Thanh Nhan sinh ra một cỗ sầu lo. Từ lần trước gửi thư cho Cơ Hà, y chưa nhận được hồi âm, hai người xem như cắt đứt liên lạc.
Không biết hiện tại Cơ Hà đã đến Vương đô chưa? Liệu có xảy ra bất trắc gì hay không? Coi như Cơ Hà đã gặp mặt Hoàng đế Lang Nghiệp, hắn thật sự có thể thuyết phục Hoàng đế Lang Nghiệp thả Kỷ Ninh ra sao?
"Bạch công tử! Bạch công tử!"
Đột nhiên một người cao giọng hô hoán, từ bên ngoài một đường chạy tới Bắc uyển... Là quản gia phủ Tướng quân! Gã chạy đến thở không ra hơi, vọt tới trước mặt Bạch Thanh Nhan.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Trái tim Bạch Thanh Nhan bỗng dưng co thắt lại, thốt lên:
"Chẳng lẽ là Tướng quân các ngươi xảy ra chuyện?"
"Không phải! Không phải!" Quản gia há miệng thở phì phò, "Là Tướng quân của chúng ta, ngài trở về rồi!"
Sao cái chương này nó ngắn dữ. Để từ giờ đến tối nếu rảnh mình sẽ up thêm một chương nữa cho mọi người nha.
Dạo gần đây tương tác của truyện thấp đến kỷ lục luôn á, mọi người có gì không vừa lòng với truyện hay với bản dịch của mình chăng? :( Nếu là do mình thì mình rất mong nhận được lời góp ý của mọi người để hoàn thiện hơn ạ.