[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 62: Công Lực Của Hắn Không Còn Nữa. Người Hắn Yêu, Cũng Đi Rồi...



Chương 62. Công lực của hắn không còn nữa. Người hắn yêu, cũng đi rồi...

Nhưng hắn chẳng có thời gian mà suy ngẫm xem trên người mình phát sinh cái gì. Hắn chỉ nghĩ đến Bạch Thanh Nhan... Mình bị thương nặng như vậy, Bạch Thanh Nhan không có khả năng bỏ hắn đi không thèm để ý! Người kia đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì?

Y sẽ không sao chứ?

Ròng rã tìm suốt một ngày trong rừng, vẫn không thấy Bạch Thanh Nhan. Kỷ Ninh hoảng hốt, nỗi sợ hãi càn quét toàn thân hắn. Hắn tùy tiện mặc một bộ y phục che khuất vết thương trên bụng, xuyên qua rừng cây đến Hành cung tìm Bạch Thanh Nhan. Đoạn đường này hắn đã đi qua vô số lần, lại chưa từng chật vật như vậy. Chờ hắn đến được bên ngoài cửa cung, hắn đã chẳng khác gì so với tên ăn mày ven đường.

Nhưng cũng còn tốt, người lính thủ vệ vẫn nhận ra Kỷ Ninh. Thường ngày Bạch Thanh Nhan đến tìm hắn, ngẫu nhiên người binh sĩ này sẽ đánh xe ngựa cho y.


"Thái tử Điện hạ có đây không?"

Không quản chào hỏi, Kỷ Ninh vội vã chạy đến:

"Ta tìm y có việc gấp. Y ở trong cung sao? Y không xảy ra việc gì chứ?"

"Điện hạ rất tốt."

Chẳng còn khuôn mặt tươi cười nghênh đón ngày trước, binh sĩ bày ra thần tình lạnh lùng. Nhưng Kỷ Ninh căn bản không so đo, hắn chỉ cảm thấy một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, cơ hồ ngồi bệt xuống đất.

"Y không có việc gì là tốt rồi... Ta muốn gặp y! Có thể thỉnh cầu thông báo một tiếng hay không?"

Binh sĩ kia không nhúc nhích. Gã đứng ở đằng xa, con mắt dò xét Kỷ Ninh từ trên xuống dưới một phen.

"Ngươi là người phương nào? Vì sao ta phải thông báo giúp ngươi?"

"Ngươi không biết ta? Ta là hảo hữu của Điện hạ! Y từng tới tìm ta... Chúng ta từng gặp mặt qua, ngươi quên rồi sao?"

"Hảo hữu?" Binh sĩ cười lạnh một tiếng, "Ngươi tự phong là hảo hữu? Mau mau cút đi, điện hạ có việc, ai cũng không gặp!"


Một câu nói kia, dâng hỏa khí trong người Kỷ Ninh vụt lên.

"Y có lẽ không gặp người khác, nhưng nhất định sẽ gặp ta! Ngươi tránh ra, ta muốn đi tìm y!"

Nhưng binh sĩ không những không tránh, lại vật lộn với hắn. Hai bên không nể nang gì lao vào một chỗ, rất nhanh, trong cung đã có rất nhiều người xông ra, đẩy Kỷ Ninh ngã xuống đất, tay đấm chân đá. Nguyên bản những người này tuyệt đối không phải đối thủ của Kỷ Ninh, nhưng chẳng biết tại sao, Kỷ Ninh lại không sử dụng được nửa điểm nội lực! Hắn chỉ có một đôi quyền, lại đang bị thương, nào có thể chống lại nhiều người như vậy?

Cuối cùng, Kỷ Ninh thoi thóp chẳng khác nào một con chó nằm chết trên đường. Mặt hắn một mực hướng về phía hành cung. Chờ đến khi trời tối, lại hừng đông, hắn vẫn không đợi được thân ảnh kia.


Nội công của hắn không còn nữa.

Người hắn yêu, cũng đi rồi.

Ngày đó, Kỷ Ninh nằm rất lâu. Càng về sau, tổn thương do quyền cước đã tê liệt, nhưng đau đớn trong lòng lại mỗi lúc một rõ ràng, cơ hồ xé rách tâm can hắn. Hành cung này không thể so hoa lệ với Hoàng cung nơi Đồ Đô thành, quy mô cũng không coi là lớn. Đông cung Thái tử đơn độc trong này, hắn lại náo ra động tĩnh lớn đến vậy, nếu Bạch Thanh Nhan vẫn tốt đẹp ở bên trong, y sao có thể không nghe thấy?

Chẳng lẽ Bạch Thanh Nhan cố ý không gặp mình, mặc cho mình thân mang trọng thương, bị những thị vệ này khi nhục?

Hay là... Y thực ra không ở đây?

Ý nghĩ này đột nhiên thắp lên cho Kỷ Ninh một tia hy vọng. Đúng vậy, nếu Bạch Thanh Nhan không ở đây, những thị vệ kia nhất định là chịu người khác sai sử, mới nói dối hắn. Có lẽ là huynh đệ Cơ thị? Lần trước bọn họ cũng bởi vì đố kỵ mới trói mình lại đánh một trận...
Nhất định là do bọn họ giở trò! Nếu vậy thì tất cả đều có thể giải thích!

Thế nhưng, Bạch Thanh Nhan đi đâu rồi?

Kỷ Ninh từ dưới đất bò dậy. Y phục của hắn bị xé mở, lộ ra băng vải quấn trên bụng, phía trên cũng có vết máu loang lổ. Quần áo tả tơi, người qua đường đều liếc nhìn, cách hắn xa xa. Nhưng Kỷ Ninh hoàn toàn không quan tâm. Hắn một lần nữa đến trước cửa, khép nép khẩn cầu đám vệ binh.

"Thái tử Điện hạ thật sự ở bên trong sao? Ta tuyệt không dám gây thêm phiền phức cho các ngươi. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết y đang ở đâu, ta lập tức đi ngay, không ở nơi này chướng mắt!"

Thế nhưng trả lời hắn vẫn chỉ có im lặng cùng chế giễu. Hỏi nhiều một câu, bên kia lại động thủ.

Lần này, thời điểm bị đánh ngã xuống đất, Kỷ Ninh thậm chí còn không đánh trả.
Hắn chỉ che chở nơi yếu hại, cả người co cụm. Hắn còn muốn bảo tồn thể lực, bởi vì hắn không biết hắn còn phải chờ ngoài cửa bao lâu, mới có thể đợi được tin tức của Bạch Thanh Nhan.