Chương 71. Nếu biết trước sẽ đau đớn đến thế thì trước đây đã không làm như vậy.
Lộc Minh Sơn minh bạch.
Lần đào thoát khỏi Lang Nghiệp này nguy hiểm vạn phần. Nhiễm Dật thủ đoạn tàn khốc, hành động quỷ quyệt, Kỷ Ninh là sợ vạn nhất mình không thể sống sót chạy trốn ra, sau này cũng không còn cơ hội truyền công cho Bạch Thanh Nhan nữa... Như vậy, đến khi độc phát, không ai có thể cứu Bạch Thanh Nhan.
"Ta vẫn cho là Kỷ Tướng quân còn hy vọng đường huynh ta tha thứ."
"Ta quả thực hy vọng như vậy..." Kỷ Ninh cười cười, "Ta thậm chí còn hy vọng, y có thể chấp nhận ta một lần nữa."
"Bây giờ đây hết hy vọng, là bởi vì cảm thấy đường huynh ta sẽ không chấp nhận ngươi lần nữa sao? Cho nên mới sinh ra suy nghĩ phí hoài bản thân?"
"Lộc thần y, ngươi sai rồi. Chính là bởi vì ta không thể lại lấy thân phận ái nhân bầu bạn bên cạnh y, ta mới không cam lòng... Thế nhưng chuyện này, ta sớm đã suy nghĩ cẩn thận, không phải nhất thời khởi ý. Chỉ là, ban đầu ta cứ ngỡ rằng mười năm trước Thanh Nhan đã vứt bỏ ta, hôm qua mới hay, hóa ra tất thảy đều là trời xui đất khiến. Ta đột nhiên rất hối hận, quãng thời gian mười năm giữa chúng ta cứ như vậy phung phí! Cho nên ta muốn đến hỏi ngươi một điều. Lộc thần y, ngươi có biện pháp cứu y nhưng vẫn có thể lưu lại mệnh của ta hay không? Cái mạng này, ban đầu ta dự định dùng để cứu y, thực tế bây giờ ta cho y, cũng là ta nguyện ý. Nhưng có duy nhất một chuyện, ta thật sự không cam tâm... Ta vẫn còn muốn ở bên cạnh y, chăm sóc y..."
Nhưng cho dù có biện pháp thật, Lộc Minh Sơn cũng không thể nói lung tung. Xét cho cùng, muốn tiết lộ cho Kỷ Ninh, vẫn phải cần Bạch Thanh Nhan đồng ý mới được.
Còn nếu Bạch Thanh Nhan không đồng ý thì sao? Nếu như Bạch Thanh Nhan thà chết cũng không chịu hòa hảo với Kỷ Ninh?
Can hệ trọng đại, Lộc Minh Sơn không dám nói bừa. Cậu chỉ có thể uyển chuyển khuyên nhủ:
"Kỳ thật, lần trước trong quân doanh các ngươi truyền công tuy thất bại, nhưng cũng đủ để giúp y tới vài năm. Ngươi cũng không cần gấp gáp quyết định như vậy. Dù sao người chết cũng không thể hồi sinh. Chẳng bằng chờ một chút, nói không chừng trong mấy năm này ta có thể thí nghiệm ra một biện pháp song toàn?"
Kỷ Ninh hỏi ngược lại một câu khiến Lộc Minh Sơn á khẩu không trả lời được. Cậu nghĩ nghĩ, lại khuyên nhủ:
"Như ta đã nói, người chết không thể hồi sinh. Ngươi cẩn thận một chút, cũng chưa chắc đã chết trên đường bỏ trốn, sao phải khư khư cố chấp như vậy?"
"Cũng là bởi vì người chết không thể hồi sinh... Lộc thần y, ta chỉ sợ ta là tia hy vọng cuối cùng để thoát khỏi hàn độc của y. Nếu ta còn sống sót cùng y rời khỏi Lang Nghiệp thì tốt rồi, nhưng nếu ta chết ở đây thì sao? Ta chết rồi không thể hồi sinh, y phải làm sao bây giờ?"
Lộc Minh Sơn hỏi:
"Chẳng lẽ tình hình lại nguy khốn, cửu tử nhất sinh đến vậy? Kỷ Tướng quân, ngươi chỉ cần tới được Đại Tiếp là không sao rồi... Mặc dù thiết kỵ Lang Nghiệp binh cường mã tráng, nhưng quốc lực Đại Tiếp cũng không phải tờ giấy. Bọn họ không thể lục soát người tại cảnh nội Đại Tiếp, ngươi tới đó liền an toàn. Bằng thân thủ của ngươi, cơ hội thành công rất lớn mà."
Ngôn từ Kỷ Ninh ngày càng khẩn thiết:
"Lộc thần y, có lẽ ngươi cảm thấy ta ti tiện, không có tâm can. Kỳ thật không phải. Nếu không phải hận thù mười năm trước của ta đối với y quá sâu, trên đường trở về ta cũng sẽ không làm ra những sự tình hung ác kia, càng sẽ không lừa gạt y. Nhưng đêm qua, ta lại biết được một chuyện... Mười năm trước, y không hề phản bội ta. Hết thảy chẳng qua là do trời xui đất khiến, tạo hóa trêu ngươi mà thôi."
"Mười năm trước, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện tới nước này, ta cũng không cần giấu ngươi. Dù sao, tính toán sau này của ta còn cần dựa vào Lộc thần y ngươi thành toàn."
Nói xong lời này, Kỷ Ninh liền đem cố sự mười năm trước gặp nhau lần cuối cùng của hắn cùng Bạch Thanh Nhan từ đầu chí cuối kể cho Lộc Minh Sơn nghe. Mặc dù hắn không cố ý thêm mắm dặm muối, chỉ kể đơn thuần, trong lòng Lộc Minh Sơn vẫn sóng to gió lớn, xúc cảm cuồn cuộn. Kỷ Ninh nói xong hồi lâu, cậu vẫn chưa thể bình phục lại từ trong cơn khϊếp sợ.
"Không nghĩ tới các ngươi năm đó vậy mà... Thật sự! Thật sự!"
Lộc Minh Sơn liên tục lặp đi lặp lại thán phục cùng sợ hãi, lại không nghĩ ra từ gì để hình dung. Cậu lúc trước cũng chỉ biết đến sự hy sinh của Bạch Thanh Nhan, nhưng giờ phút này nghe những gì Kỷ Ninh phải trải qua, lại cảm thấy những hành vi của hắn lúc trước mặc dù đáng ghét, vẫn còn có thể thông cảm. Nhất là hắn cũng từng cam nguyện vì Bạch Thanh Nhan hy sinh tính mệnh, cho đến hiện tại hắn nguyện chết cũng phải giải độc cho Bạch Thanh Nhan. Một lòng mê đắm này vậy mà trong mười năm qua chưa từng đổi dời.
"Cho nên, Lộc thần y, ngươi có lẽ cũng biết trong lòng ta hối hận cỡ nào. Nhưng ngươi tuyệt đối đừng nên cho là lần này ta muốn lấy cái chết để tạ tội... Mặc dù ta muốn chuộc tội, nhưng tuyệt không phải vì muốn lắng lại lương tâm. Đêm qua biết y chưa từng phản bội ta, trong lòng ta liền thanh thản, giống như đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều điều. Ta nghĩ, chỉ cần y yêu ta, chưa từng phản bội ta, bao nhiêu giày vò ta phải chịu, tình nghĩa trong lòng ta đối với y, tất thảy đều đáng giá."
"Vậy ngươi hẳn là càng nên sống sót, nói không chừng đường huynh ta còn có thể lần nữa cùng ngươi..."
"Đúng vậy. Nếu ta có thể sống sót..."
Kỷ Ninh cười khổ một tiếng, không nói nữa.
... Đúng vậy, nếu hắn có thể sống sót, hết thảy đều có thể thay đổi. Thế nhưng hắn có thể sao? Lộc Minh Sơn đến lúc này cũng khuyên hắn nghĩ lại, nhưng lại không đề cập đến còn biện pháp nào khác.
... Hắn có thể dùng hàn độc của Bạch Thanh Nhan đánh cược một cơ hội cho mình sao?
... Nếu là bất cứ chuyện gì khác, hắn đều chịu lấy ra đánh cược. Có trời mới biết hắn mơ tưởng được ở bên Bạch Thanh Nhan, cùng y đi hết quãng đời còn lại đến mức nào! Nhưng đó là thân thể của Bạch Thanh Nhan, là tính mệnh của y... Hắn không dám đánh cược, cho dù chỉ là một phần vạn khả năng, hắn cũng không thể thua!
"Hai người các ngươi, hiện tại đến cùng là...?"
Đối với lời hỏi thăm của Lộc Minh Sơn, chính Kỷ Ninh cũng có chút mê mang. Nói thật, hắn cũng không biết giờ phút này hắn và Bạch Thanh Nhan là như thế nào.
"Bạch Thanh Nhan... Y người này tính cách trong nhu có cương, đơn thuần nhưng nhiệt liệt. Nếu như trong lòng y vẫn còn suy nghĩ muốn cùng ta giao hảo, y sẽ không kiểu nhu tạo tác*. Mà bây giờ, y lại đối với ta như gần như xa. Ta nghĩ, có lẽ chẳng qua vì ta mới từ tử lao ra, y thương hại ta... Hoặc là, trong lòng y đối với ta còn có một tia lưu luyến, nhưng cũng vẫn có oán hận. Y cũng đang vận lộn giằng xé."
*Kiểu nhu tạo tác: 矫揉造作 Giả tạo, không tự nhiên.
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tóm lấy chút lưu luyến này, quấn chặt lấy ở bên cạnh y. Ngươi lúc trước chuyện quá đáng nào mà chẳng từng làm qua."
Lời này Lộc Minh Sơn có chút trào phúng. Kỷ Ninh hiểu, cũng chỉ cười khổ một tiếng.
"Ngươi nói không sai. Nhưng trải qua tối hôm trước... Nếu ta trói buộc y như vậy, ta còn là con người sao?"
... Kỷ Ninh tựa hồ lại nhớ tới cái ôm đêm qua của Bạch Thanh Nhan. Một cỗ ấm áp mang theo chua xót dâng lên trong lòng hắn. Bạch Thanh Nhan trong veo như một tinh linh, Kỷ Ninh hắn sao có thể vì sự ích kỷ của mình mà bắt cóc y, bức bách y?
"Lộc thần y, kỳ thật ta đã thử qua. Ta hơi thân cận cùng y một chút, thần tình của y cũng không được tự nhiên. Có lẽ y không hẳn là chán ghét ta, nhưng nếu nói tiếp nhận cũng còn kém xa lắm."
"Lộc thần y, ngươi nói xem có phải kỳ quái không? Nguyên bản chúng ta tương phùng bên ngoài Đồ Đô thành, y nhiệt liệt si tâm như thế, ta vậy mà cứ như mù, không mảy may trân quý, còn nơi nơi làm nhục y. Cuối cùng đem y giày vò đến tan nát cõi lòng, ta lại không bỏ nổi y. Nhưng cưỡng ép giữ y lại thế nào cũng không được... Ta cứ bức bách y như vậy, cứ như ma xui quỷ khiến, chẳng biết suy nghĩ lấy một chút! Nếu như bức tử y rồi, quãng đời còn lại này của ta phải trải qua thế nào đây?"
"Lúc đầu ta coi là cả đời này cũng sẽ không cam tâm, làm quỷ cũng phải quấn lấy y. Nhưng khi nghe nói kỳ thật y chưa bao giờ ruồng bỏ ta, trong lòng ta lại đột nhiên nhẹ nhõm. Vậy là đủ rồi. Mặc dù không cam tâm, tốt xấu gì đời này cũng coi như sống không uổng phí."
Nói đến đây, Lộc Minh Sơn vậy mà nghe không ra Kỷ Ninh đến cùng là thật sự nhẹ nhõm hay là vẫn hoàn toàn nản lòng thoái chí; Là trong lòng một mảnh thanh minh hay vẫn là chấp niệm quá sâu. Cậu nghĩ nghĩ, nói với Kỷ Ninh.
"Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, coi như vẫn còn chút lương tâm. Vậy tốt thôi, ta tìm một cơ hội thương lượng cùng đường huynh một chút..."
"Vấn đề này sao có thể nói cho y biết? Lấy tính cách của y, tất nhiên là không chịu!"
"Kỷ Tướng quân, ngươi yên tâm, trong lòng ta tự có tính toán... Nếu như Kỷ Tướng quân nhất định phải đem cái mạng này mất trên thân đường huynh ta, cũng không phải không được. Nhưng kể cả muốn truyền công cũng phải chuẩn bị chu toàn, không nói những cái khác, ngươi làm sao để đường huynh ta cam tâm tình nguyện cùng ngươi cá nước chi hoan? Cho nên ấy à, ngươi đừng có vội, ta trở về trù tính một chút, có được không?"
"Vậy liền phiền Lộc thần y."
Kỷ Ninh gật đầu đáp:
"Có điều, Bệ hạ chỉ cho ta thời gian mười ngày. Mười ngày sau, thiết kỵ Lang Nghiệp bên ngoài phối hợp tác chiến, bên trong Vương đô cũng sẽ xảy ra chút chuyện kinh thiên động địa. Thừa dịp loạn muốn đưa Bạch Thanh Nhan đi, còn cần rửa sạch hiềm nghi cho đoàn sứ giả... Ta đã giao phó các đầu mối cho Long Dã, lường trước sẽ không xảy ra sự cố. Khoảng ngày thứ tám, thứ chín, chính là thời gian truyền công tốt nhất."
"Nhưng sau khi truyền công, ngươi và đường huynh ta đều rơi vào thời điểm suy yếu nhất, ta còn muốn phải câu thông tốt với Đại Tiếp để đảm bảo an toàn."
"Ta đã sắp xếp người liên lạc với thiết kỵ Lang Nghiệp, đến lúc đó có thể giúp đỡ các ngươi một chút sức lực. Tòa phủ này không thể bán thành tiền, miễn khiến Bệ hạ chú ý, nhưng tiền tài tế nhuyễn trong phủ ta đều sẽ cho người chuẩn bị tốt, để nửa đời sau Bạch Thanh Nhan có thể sử dụng."
Kỷ Ninh vậy mà đã chuẩn bị hoàn mỹ đến như vậy?
Lộc Minh Sơn trong lòng hơi bất an... Xem ra, Kỷ Ninh cũng không phải nhất thời tâm huyết dâng trào, rất khó thuyết phục để hắn bỏ đi suy nghĩ. Phải nhanh chóng thương lượng cùng Bạch Thanh Nhan, nên làm cái gì bây giờ?
"Được, ta đã biết. Kỷ Tướng quân, vậy ngươi trước tiên đi làm việc của ngươi, chuyện này cứ giao cho ta. Thế nào?"
"Được. Vậy ta xin cáo từ."
Đưa mắt nhìn thân ảnh Kỷ Ninh đi xa, trong lòng Lộc Minh Sơn lại có chút khổ sở. Cậu thở dài, trực tiếp đến Bắc uyển tìm Bạch Thanh Nhan.
"Đường huynh, ta có một chuyện muốn thương lượng cùng huynh. Kỷ Ninh hắn..."
Lộc Minh Sơn trong lòng khẩn trương, người còn chưa vào trong phòng, thanh âm đã truyền tới. Nhưng chờ cậu bước một chân qua cánh cửa, nhìn thấy người trong phòng, liền bị dọa đến ngậm miệng.
"Bệ, bệ... Bệ hạ?! Sao ngươi lại ở chỗ này!"
"Làm sao, vì sao ta không thể ở đây?"
Sau bàn có người đang ngồi, một thân phục trang thị vệ Đại Tiếp, lại đoan chính uy nghiêm, không giận tự uy. Người này không phải ai khác, chính là quân chủ Đại Tiếp, Cơ Dận!
"Bệ hạ! Nơi này là Vương đô Lang Nghiệp, ngài là quân chủ một nước..."
"Nghe nói ngươi cùng đường huynh của ngươi đều ở nơi này, ta liền theo tới nhìn xem. Dù sao sự tình cần xuất đầu lộ diện đều có Cơ Hà, ta cũng có quyền đến giải sầu một chút."
Nghe đến đó, Lộc Minh Sơn càng thêm nghi ngờ... Nếu là Cơ Hà làm loạn như vậy, cậu còn có thể lý giải, dù sao người kia vốn lúc nào cũng có thể vô lại không theo đạo lý gì. Nhưng đây là Cơ Dận! Trong đám thiếu niên quý trụ ngày trước, hắn là kẻ lão thành cẩn thận nhất!
"Bệ hạ, lời này thật không giống phong cách của ngươi. Ngài là quân chủ một nước, chủ nhân Đại Tiếp, tùy ý chạy đến Lang Nghiệp, chẳng lẽ không nguy hiểm?"
"Ngươi là Hoàng tộc Ngọc Dao, người bên cạnh Duệ Thân Vương Đại Tiếp, ngươi tùy ý chạy đến Lang Nghiệp, chẳng lẽ không nguy hiểm?"
"Cái này, làm sao có thể so sánh? Ta chẳng qua chỉ là một chi phụ của Hoàng thất Ngọc Dao, huống chi nước cũng đã mất. Bệ hạ, ngươi không giống!"
"Thanh Vũ, ngươi thật đúng là khiến ta bất ngờ." Cơ Dận một tay chống cằm, vừa cười vừa nói, "Ta lúc đầu cho rằng thứ đầu tiên ngươi phủ nhận sẽ là 'Người bên cạnh Duệ Thân Vương'. Xem ra ngươi quả nhiên không có chán ghét Cơ Hà như biểu hiện bên ngoài."
"Bệ hạ! Đây chỉ là bởi vì nhìn thấy Bệ hạ, ta quá mức kinh ngạc... Loại vô lại như Cơ Hà, ta thèm vào để ý!"
"Nhưng nó lại rất để ý ngươi. Lần này Cơ Hà đi xa vạn dặm tới đây là muốn đưa ngươi về Đại Tiếp."
"Hắn không phải là vì giải cứu đường huynh ta nên mới đến sao?" Lộc Minh Sơn có chút giật mình. Cậu vẫn cho là Cơ Hà xem cậu như một món đồ chơi nhỏ tùy ý vò nắn đùa bỡn, hoàn toàn là bởi xấu tính nên mới trêu cợt cậu như vậy. Cơ Hà lại còn muốn lặn lội đường xa túm mình đưa về?
... Vậy lộ tuyến chạy trốn khỏi hắn cũng nhất định phải quy hoạch chu đáo chặt chẽ hơn nữa. Vạn nhất không thể để cho hắn phát hiện ra tung tích!
Hôm nay mình hơi rảnh nên đã QT hết cả truyện (bình thường mình dịch đến đâu QT đến đó thôi để mỗi ngày đều cảm thấy bất ngờ :vv). Đó, giờ thì mình có cơ sở trả lời một số câu hỏi mà mình hay thấy các bồ iu comment nhất trên tất cả các mặt trận rồi nè (spoil ít nhất có thể nha):
1. Truyện HE hông?
Hashtag của truyện là HE nên mọi người phải luôn giữ vững niềm tin là HE chứ 〔'∇`〕Mình chỉ xin được bổ sung thêm là HE tất cả các đôi luôn nha chứ không phải được mỗi đôi chính đâu, may quá hí hí hí.
2. Truyện quanh đi quẩn lại chỉ toàn giận dỗi hiểu lầm?
Chị ong no no no no các bồ ơi, truyện plot twist ghê gớm lắm đó. Càng về sau tình tiết càng kiểu "Đố anh bắt được em?". Nói chung là đáng để hóng lắm nha.
3. H ở đâu?
À câu này thì mình xin phép không trả lời vì mình cũng không biết H lạc trôi ở đâu luôn á (・ω・`)...........
________
Còn câu nào muốn hỏi mọi người có thể comment trực tiếp dưới chap này hoặc ib page Tiệm giặt là của Bọt nha. Xin QT cũng đượttt nhưng chỉ có những chương mình chưa dịch thui vì mình không giữ lại QT những chương mình đã dịch T.T Mà hiện tại mình dịch gần hết rồi á nên thôi mình recommend là đợi chương mới luôn cho nhanh :">
Góc nhờ vả:
Nhân tiện thì như mình đã đăng trên page, truyện có 06 phiên ngoại về Hoàng đế Lang Nghiệp Nhiễm Dật (với ai thì bí mật). Không biết có ai thầu giúp mình 6 chương này không với :'( Mình thuộc dạng thích để ý nhân quả đạo lý các thứ các thứ ấy nên phiên ngoại về nhân vật này khiến mình hơi nản. Các bồ cứ đăng ở nhà các bồ còn mình chỉ dẫn link ghi nguồn để mọi người dễ tìm kiếm, theo dõi thôi ạ