(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 262: Nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành 1/5 (Một)



Editor: Đào Tử

____________________

Yên tĩnh!

Yên tĩnh như chết!

Hết thảy phát sinh quá nhanh quá đột ngột.

Cũng không biết một tát này cô dùng lực bao lớn, thân hình cao lớn của hoàng đế xoay chuyển trên không trung bảy trăm hai mươi độ, cột sống cổ phát ra tiếng rặc rặc không chịu nổi.

Phanh một tiếng rơi xuống đất.

Long bào màu vàng óng còn đang trượt trên mặt gạch bóng loáng hơn một mét, nửa gương mặt lõm vào, kéo ra một vết máu thật dài.

"Tao còn chưa ra sức mà, sao mày lại đổ rồi?"

Bùi Diệp thỏa mãn thưởng thức đôi tay non mịn thon thon của bản thân.

Đôi tay này giống như là tác phẩm nghệ thuật nghệ thuật gia tỉ mỉ tạo hình khắc hoạ.

Trắng nõn cân xứng, đốt ngón tay rõ ràng.

Mỗi một ngón tay đều mang hiệu ứng sáng mịn như sau khi dùng bộ lọc.

Ai có thể nghĩ một bàn tay như thế, nhẹ nhàng một cái tát liền đánh nát "Long khí hộ thể" của "Hoàng đế"?

"Ngự tiền thị vệ" nhìn "Hoàng đế" nằm trên mặt đất không nhúc nhích, xương cổ vặn vẹo, cổ và đầu hiện ra góc độ uốn cong quỷ dị, không khỏi dọa hãi hai chân mềm nhũn bất lực.

Bản thân bọn họ bị "Hoàng đế" uy bức dụ lợi mới vì hắn làm việc, nào sẽ chân chính bán mạng?

Liễu Diệp Tiên thì đem trái tim nhấc đến cổ họng chậm chạp buông xuống.

"Hắn chết chưa?"

Không nhúc nhích, chắc chết rồi chứ?

Hướng Thụy Quân trở về từ tận thế, cô không có lạc quan như Liễu Diệp Tiên.

"Dị năng giả cấp ba nào yếu ớt như vậy?"

Loại thương thế này đúng là rất nặng, nhưng còn chưa đến mức ợ rắm.

Cơ miệng Liễu Diệp Tiên suýt nữa mất khống chế.

Yếu ớt?

Nửa gương mặt xương cốt bị bạo lực đánh cho lõm vào, xương cổ đều vặn vẹo sai chỗ, còn chưa chết?

Em gái nhà mình bảo loại thương thế này là yếu ớt?

"Người bình thường chết lâu rồi á."

Hướng Thụy Quân xem chuyện đương nhiên hỏi lại.

"Người thức tỉnh dị năng, ai còn có thể xem là người bình thường?"

Không phải đầu óc bị người đánh nổ, trái tim bị người bóp nát, thương thế của hắn căn bản không khả năng trong thời gian ngắn lấy đi tính mạng dị năng giả.

Đẳng cấp dị năng càng cao dị năng giả càng như thế, sinh mệnh lực ương ngạnh tới con gián cũng tự than không bằng.

Không sống nổi, nhưng kéo dài hơi tàn một hồi không có vấn đề.

Trọng yếu nhất chính là vị "Hoàng đế" này không phải dị năng giả cấp ba phổ thông.

Hắn có được mảnh không gian thần bí này, âm thầm cất giấu át chủ bài không thể dùng dị năng giả cấp ba phổ thông suy xét.

"Dị năng giả cấp ba à, quả nhiên rất chịu đòn, cỡ đó mà còn chưa chết."

Bùi Diệp tiến lên, chỉ thấy đôi chân thon dài của cô bao bọc trong quần bút chì đàn hồi màu đen, từ góc độ bên dưới nhìn xem, chân dài một mét tám!

Đồng thời cũng tạo thành áp lực tâm lý càng sâu đối với "Hoàng đế".

Cô một tay túm long bào "Hoàng đế", dưới ánh nhìn hoảng sợ của hắn nhấc lên, cho đến mũi chân rời mặt đất mấy centimet.

"Hoàng đế" hai chân vô lực đạp hai lần.

Nửa gương mặt máu thịt be bét, mặt khác nửa gương mặt coi như hoàn hảo.

Người ngoài có thể từ con mắt còn sót lại kia nhìn thấy sợ hãi đối với tử vong của "Hoàng đế".

"Còn át chủ bài gì?" Bùi Diệp ôn hòa rộng lượng, "Có bài tẩy thì dùng hết đi, hiện tại không cần, chờ một lúc chết coi như khỏi xài."

"Ngự tiền thị vệ" trốn được thì trốn, lẫn tránh mất.

Còn lại kinh nghiệm tác chiến kém xa Hướng Thụy Quân, bị cô chơi chết ba bốn thằng liền ngoan.

Cộng thêm vị đại vú bà Liễu Diệp Tiên, Hướng Thụy Quân đánh nhau cứ gọi là cá gặp nước.

Làm địch nhân sợ hãi muốn chết không dám lên trước động thủ.

Liễu Diệp Tiên phát hiện em gái hời nhà mình biểu lộ quái dị, con mắt giống như rút gân.

"Sao vậy?"

Hướng Thụy Quân hận không thể cắn nát hàm răng.

"Chị nói thế nào?"

MMP, plugin một ngày không hù người làm màu sẽ chết à?

Xách theo đại đao 400m, rộng lượng hứa hẹn địch nhân chạy trước 399m.

Tận lực làm màu trí mạng nhất!

Hướng Thụy Quân thúc giục Bùi Diệp.

"Muốn làm thì nhanh lên, đừng trễ nải thời gian của tôi."

Mặc kệ không gian có phải là túi kinh nghiệm cực lớn của Liễu Diệp Tiên không, cô đều phải giữ linh thạch khắc hình rồng trên Kim Loan điện lại.

Bùi Diệp lười nhác nhấc mắt.

"Gấp làm chi, cái này gọi là vui thú."

Nhìn thấy vật trong tay "Hoàng đế" chưa?

Ngọc tỉ hoàng đế có rất nhiều cái, nhưng ngọc tỉ truyền quốc viết tám chữ triện "Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương" chỉ một cái này!

Ngọc tỉ truyền quốc!

Nhìn thấy ngọc tỉ truyền quốc nghĩ đến cái gì?

Nhiệm vụ chi nhánh phó bản trò chơi ngốc【 Yêu và nuôi trẻ 】!

Ngọc tỉ truyền quốc đập óc chó!

Cho nên vấn đề tới --

Ngọc tỉ truyền quốc có, óc chó ở đâu?

Lấy nước đi trò chơi trù hoạch suy đoán, óc chó cực không khả năng là óc chó đứng đắn -- Như Thanh Long Yển Nguyệt Đao cũng không phải là Thanh Long Yển Nguyệt Đao đứng đắn, mà là ba cảnh khuyển -- Bởi vậy, Bùi Diệp cảm thấy cái "Óc chó" này có lẽ thay mặt chỉ một thứ, có phải là tên người?

Có tên ai gọi "Óc chó" ?

Hướng Thụy Quân: "..."

Đồng đội cô quả nhiên là hết thuốc chữa.

"Hoàng đế" thấy mình bị người miệt thị như vậy, ngực lửa giận phập phồng, tựa như núi lửa yên lặng kiềm chế hồi lâu rốt cuộc phun trào.

"... Trẫm, trẫm sẽ không thua..."

"Sẽ không thua thì dùng lá bài tẩy của mày, để chị mở mang một chút."

"Hoàng đế" nắm lấy ngọc tỉ, viên ngọc tỉ kia hiện một tầng ánh sáng trắng muốt.

Long bào không gió mà bay, sóng khí mãnh liệt thổi long bào hắn tung bay tán loạn.

"Các ngươi! Các ngươi... Tất cả đều đi chết... Cho trẫm! ! !"

Ngọc tỉ truyền quốc bắn ra tia sáng bay thẳng xà nhà, lao lên bầu trời.

Khi luồng sáng trắng này nối liền trời đất, màn trời trước kia còn xanh thẳm dễ chịu ban ngày nắng chói chang, một giây trở nên mây đen cuồn cuộn, gió dữ gầm gào.

"Ha ha -- Các ngươi đều đi chết đi!"

"Hoàng đế" điên cuồng cười to.

Cổ hắn phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, nửa gương mặt lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy khép lại, khôi phục.

Mấy người Hướng Thụy Quân phát hiện không ổn, không gian dường như đang vặn vẹo sụp đổ!

"Bảo cậu đừng ỷ mình là plugin đi làm màu, Giờ thấy lệch chưa -- Má muốn chơi chết!"

Bùi Diệp nhìn về phía chỗ ánh sáng trắng biến mất, chậc chậc một tiếng.

"Vội làm gì?"

"Không gian sắp sụp đổ, sao không hoảng cho được?"

"Cậu quên chúng ta vào bằng cách nào?"

Bọn họ rời không gian không cần qua chủ nhân không gian đồng ý, không gian sụp đổ thì sụp đổ, có quan hệ gì đâu?

Trước sụp đổ rời đi là được, các cô có tổn thất gì?

"Cùng người đồng quy vu tận chính là át chủ bài của mày?"

Bùi Diệp quay đầu chế nhạo "Hoàng đế".

"Thật sự lãng phí tình cảm và chờ mong của tao, trừ sử dụng thủ đoạn để 'Con tin' tự sát, dùng ám chiêu tiêu cực bị động chiếm tiện nghi, mày còn năng lực nào? Tao cũng không biết loại người như mày tại sao lại thức tỉnh dị năng cường đại như vậy, thật đúng là uổng phí hết tài nguyên."

"Mày còn muốn trốn?"

"Hoàng đế" nghĩ thừa dịp lực chú ý của Bùi Diệp bị không gian dị động hấp dẫn, mở không gian đi ra ngoài.

Ai ngờ vừa chui ra nửa người liền bị Bùi Diệp cưỡng ép kéo trở về.

"Hoàng đế" đương nhiên cũng không ngốc.

Hắn không có ý định đồng quy vu tận.

Chỉ là cưỡng ép khởi động chương trình đặt lại không gian thôi.

Không gian bắt đầu đặt lại, sẽ trở lại trạng thái hắn vừa tỉnh, người bên trong đương nhiên cũng bị không gian xóa đi.

Đáng tiếc vật tư hắn sưu tập được, đây đều là tài phú đấy.

Phụ nữ, nô ɭệ ngược lại không quan trọng.

Miễn hắn còn là "Hoàng đế", còn có dị năng cường đại, phụ nữ nô ɭệ phất tay là có.

Ai ngờ hắn gặp Bùi Diệp căn bản không phải người bình thường, cô chưa từng ra bài theo lẽ thường.

Bởi vì bài trên bàn, nhất cử nhất động của cô, mỗi tiếng nói cử động mới là quy tắc.

Lúc này, Liễu Diệp Tiên đột nhiên kêu thảm.