(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 401: Thăm dò rừng rậm trong đêm



Editor: Đào Tử

_________________________

Trước khi tiến vào phó bản thứ ba, nếu có người nói với Bùi Diệp cô sẽ vì một tháng tiền mạng trong đêm bôn ba, cô tuyệt đối sẽ khịt mũi coi thường.

Không nói đến cô từng là quân đoàn trưởng tối cao quân đoàn chiến đấu số bảy Liên Bang, dù là về hưu cũng là phú hào eo quấn bạc triệu.

Phú hào eo quấn bạc triệu sẽ không trả nổi phí internet?

Bùi Diệp sẽ để ý một tấm thẻ tháng?

Hiện tại?

Hiện thực chứng tỏ cái gì gọi là "Vả mặt thật phê".

Cô cất điện thoại đi, một tay đập vào mặt nước, mũi chân khẽ dùng lực, tay kia nắm lấy quần áo sạch vắt ở trên bình phong.

Hai chân ướt sũng vừa xuống đất, nữ sam nhẹ nhàng rộng rãi bao trùm cả thân thể.

Tiếng nước ào ào, nước ấm tràn ra ẩm ướt mặt sàn quanh thùng tắm.

Lúc này, bên tai nghe tiếng lo lắng hỏi thăm của thị nữ.

Từ khi Cố Ương chuẩn bị hộ tịch cho Bùi Diệp xong, Bùi Diệp lợi dụng thân phận nữ quyến họ hàng của Cố Ương tạm cư Cố phủ.

Số lượng hạ nhân bố trí ở khách viện giống hai người Tần Thiệu.

Sinh hoạt hàng ngày đều là bọn họ hầu hạ, ngay cả tắm rửa nước nóng đều đã sớm đun.

Trước kia còn có hai người thị nữ muốn vào phòng giúp cô tắm rửa, nhưng Bùi Diệp không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Bọn thị nữ chỉ có thể đoan chính ngồi quỳ chân bên ngoài phòng tắm trên hành lang, yên lặng chờ Bùi Diệp thêm nước nóng hoặc là phân phó khác.

Nghe thấy động tĩnh trong phòng lớn như vậy, còn tưởng rằng xảy ra sự tình.

Bùi Diệp vừa mặc quần áo vừa lên tiếng ngăn cản bọn họ muốn vào xem xét dự định.



"Ta không sao, vừa rồi rảnh rỗi nhàm chán nghịch nước một hồi."

Hai thị nữ hai mặt nhìn nhau.

Một lát sau, trong phòng lại truyền tới tiếng y phục ma sát, theo đó là tiếng bước chân tới gần.

Bùi Diệp đẩy cửa kéo giấy ra, quanh thân còn hiện khí ẩm và mùi thơm sữa tắm sau khi tắm rửa, tóc dài buông xõa sau đầu. Gương mặt bởi vì ngâm trong bồn tắm mà đỏ ửng lên, nhiều ít hòa tan cảm giác ngàn dặm cự người ngoài của cô, trông ôn hòa hơn.

"Hiện tại nương tử muốn về phòng ngủ ạ?"

"Ừm, trở về phòng."

Một thị nữ trong đó nghiêng người nhấc cây đèn ở bên cạnh, rồi dùng cây châm lửa thắp lửa đèn dầu, nhờ vào đó chiếu sáng dẫn đường.

Một thị nữ khác thì ở lại lấy quần áo bẩn của Bùi Diệp cầm tới hậu viện giặt giũ.

Bùi Diệp nhìn bóng lưng thị nữ dẫn đường, ánh đèn yếu ớt làm nổi bật cái bóng tinh tế thướt tha kéo dài rơi trên mặt đất của cô ta, mang một cỗ tĩnh mịch và uyển chuyển không nói ra được.

Nhìn một hồi, cách nhà chính còn có mấy bước đường, cô mở miệng hỏi thăm.

"Hiện giờ cửa thành đã khóa rồi?"

Thị nữ dịu dàng nói: "Hồi nương tử, đã khóa."

Gần đây Lệ thành tiếng gió gấp, thời gian đóng cửa thành so với thường ngày sớm hơn một canh giờ.

Đẩy cửa nhà chính ra, thị nữ thuần thục thắp sáng đèn khắp nơi, hỏi thăm Bùi Diệp có muốn đốt chút hương trợ ngủ không.

"Tóc chưa khô, ngủ sẽ đau đầu... Cô đi tìm giúp ta hai quyển sách giết thời gian..."

Nhìn một hồi, mò mẫm cũng không hiểu rõ phía trên viết cái gì, ngược lại ấp ủ mấy phần buồn ngủ.

Đợi tóc có vẻ đã hoàn toàn khô, Bùi Diệp mới giả bộ đắp chăn đi ngủ.

Thị nữ cũng ôm đệm chăn gác đêm ngoài phòng.

Bùi Diệp híp một hồi, nhận thấy hơi thở thị nữ ngoài phòng dần dần đều đặn bình ổn, lúc này mới như mèo con chui ra ngoài.

Quơ lấy cây gậy nhảy ra ngoài cửa sổ, thả người vọt lên trên nóc nhà.

Mấy ngày nay cô thăm dò quy luật tuần tra của hộ vệ Cố phủ, dễ dàng có thể tránh đi.

Nhảy vọt linh hoạt mấy cái, thần không biết quỷ không hay chạy ra.

Tuy mây đen chiến tranh dần dần bao phủ Lệ thành, ban đêm tòa thành trì này vẫn rất náo nhiệt, ánh nến chợ đêm rực sáng, du khách như dệt.

Bùi Diệp giấu trong bóng tối, thân hình như làn khói xanh mờ mịt, phi tốc tới gần phía tường thành, thực lực diễn giải bốn chữ "Vượt nóc băng tường".

"Nhiều người tuần tra thật."

Nấp ở chỗ bóng tối nhìn hai đội binh sĩ thay ca.

Cô lắc tay áo dài một cái, chín mảnh lá trúc từ trong tay áo leo ra, vui sướng nhảy lên đầu vai đại khả ái.

"Tám nhóc đi đến mục đích trước dò xét tin tức, nhóc lưu lại cùng hành động với ta."

Tám mảnh lá trúc nghe lệnh, thuận gió đêm bay ra tường thành.




Binh sĩ tuần đêm cảm nhận trận gió mát này, cơn buồn ngủ giảm bớt một chút.

"Gió này thổi thật là dễ chịu."

Binh sĩ đứng gác trên tường thành ngáp một cái, nhịn không được buông lỏng thân thể dựa vào lỗ châu mai trộm lười một lát.

"Chớ có biếng nhác, giữ vững tinh thần lại."

Binh sĩ nói lầm bầm: "Biết rồi..."

Hai người thấp giọng trò chuyện, không ai thấy một thân ảnh chạm bức tường thành.

Bùi Diệp dán cho mình "Ẩn Thân Phù" và "Khinh thân phù", từ trên lỗ châu mai thả người nhảy xuống.

Dưới sự hỗ trợ của phù chú, Bùi Diệp dùng xe buýt thứ mười một mà như xe việt dã, ánh mắt thấy cảnh sắc đang nhanh chóng lui về phía sau.

Gió đêm chạm vào mặt, thổi góc áo, ống tay áo bay phất phới, cũng làm đầu óc cô càng ngày càng tỉnh táo.

Giữa hai điểm đoạn thẳng ngắn nhất.

Mượn nhờ bóng đêm che lấp, tùy ý biểu hiện năng lực khác người thường của mình.

Trèo đèo lội suối, tuyến đường hơn một canh giờ lúc trước bị cô cưỡng ép áp súc.

Một bóng đen chui vào rừng rậm, tiếng suối nước dần dần rõ ràng.

Bùi Diệp ngừng bước chân, lấy đèn pin năng lượng mặt trời từ trong túi trò chơi bật lên, một chùm sáng tuyết trắng như lưỡi kiếm sắc bén xé mở đêm tối ra một đường.

Động vật nhỏ bị chiếu sáng đến, kinh hãi nhảy vào bụi cỏ, phát ra tiếng sột soạt sột soạt.

Chỗ cô đứng hiện tại chính là vị trí con hổ ấy nằm.

"Hi vọng còn có thể tìm được manh mối."

Cô dùng đèn pin chiếu một vòng.

Thời tiết tối nay không tệ lắm, không có gió lớn cũng không có mưa to.

Bùi Diệp rất dễ tìm được dấu chân con hổ ấy để lại, lần theo dấu chân còn tìm ra bụi cỏ dính đầy máu biến thành màu sẫm.

Thuận dấu chân và vết máu, ở nơi cách dòng suối vài trăm mét tìm tới một bộ thi cốt không trọn vẹn.

Mùi máu thi cốt còn dẫn tới những động vật đói khát khác.

"Quả thật là đứa trẻ."

Tuổi người chết tầm Tần Thiệu, còn là búp măng non đấy.

Không nghĩ tới lại chết tại nơi này, thi cốt thành đồ ăn no bụng động vật trong rừng.

Cô nói thầm một câu với thi cốt "Đắc tội".

Mấy phút sau --

"Không có manh mối khác?"




Ngoại trừ vải vóc trong bụng hổ và quần áo cậu ta mặc, trên người người chết không có đồ vật chứng minh thân phận khác.

Không có manh mối, làm sao có thể tìm được "Khách hàng giàu tiềm năng sắp bị giết"?

Trong lúc nhíu mày suy tư, vài mảnh lá trúc trở về.

Từng mảnh ủ rũ.

Bọn chúng chỉ từ trong miệng động vật hỏi ra người chết lúc nào, nhưng lại không biết thêm tin tức gì.

Bọn chúng khiến đại khả ái thất vọng QAQ

Nhìn thấy bọn chúng, trong đầu Bùi Diệp chợt lóe.

Cô bị hạn chế tư duy theo quán tính, vô thức quên mình còn có thể dùng thủ đoạn vô cùng độc đáo.

Thi thể người chết ở chỗ này, nơi đây còn là địa điểm tử vong, cô có thể thử chiêu hồn nha.

Tuy mấy ngày nay cô cũng không thấy được một con cô hồn dã quỷ.

"Lấy ngựa chết làm ngựa sống, thử một lần đi."

Vì 10 000 công đức!

Vì phí internet!

Bùi Diệp lập tức dùng tay vẽ Triệu âm phù.

"... Mau mau tương kiến!"

Triệu âm phù thành hình, tiêu tán trong nháy mắt thổi lên một trận gió lạnh buốt tận xương.

Bóng cây trùng điệp, bóng cỏ chập chờn.

Động vật nhỏ nhạy cảm sớm mất hút.

Một bóng người từ trong suốt chuyển thành xám xịt trước mặt Bùi Diệp, âm khí không rõ quanh quẩn bên người cậu ta không tiêu tan.