(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 597: Xin được chỉ bảo nhiều hơn



Editor: Đào Tử

___________________________

"Chị, chị chị chị chị -- Chị nói cái gì???"

Hoa Khinh Khinh có cảm giác lông tơ toàn thân sững lên, suýt nhảy dựng từ trên ghế.

Bùi Diệp hỏi ngược lại: "Chắc là em có một phần ký ức của 'Hoa Khinh Khinh' nhỉ?"

Hoa Khinh Khinh khẩn trương nắm thành ghế, nuốt nước miếng.

"Có, có... Nhưng em không thích..."

Ký ức là đồ vô cùng riêng tư.

Có được đầy đủ ký ức của một người, theo một ý nghĩa nào đó chính là trở thành người kia, giống như tinh thần phân liệt.

Hoa Khinh Khinh không thích nhìn trộm ký ức nguyên chủ "Hoa Khinh Khinh" lắm, nhưng cứ gặp người quen là sẽ chủ động nhảy ra.

Mỗi khi gặp tình huống này, cô đều hoài nghi sự tồn tại của bản thân.

Cô là một streamer ẩm thực nổi tiếng Hoa Khinh Khinh ở thế giới khác, hay là Hoa Khinh Khinh sống ở khu ổ chuột trong thế giới này?

Phiền muộn càng nhiều, thì càng không thích đi xem ký ức nguyên chủ.

"Vậy em hẳn phải biết lúc đầu 'Tiểu Thanh' là dạng người gì, em cảm thấy cô ấy rất giống chị sao? Ngoại trừ túi da này, có chỗ nào khác tương tự sao?" Bùi Diệp chưa từng phủ định thân phận "Tiểu Thanh", nhưng cũng không có thừa nhận, làm việc toàn tùy theo tâm trạng của mình, Hoa Khinh Khinh quá nhát, phát hiện một điểm không thích hợp liền ép buộc mình xem nhẹ manh mối ấy, cho tới bây giờ cũng không phát hiện chân tướng.

Hoa Khinh Khinh: "..."

Tương tự sao?

Đúng là cmn không có tương tự bao nhiêu.

"Chị Tiểu Thanh" trong trí nhớ nguyên chủ "Hoa Khinh Khinh" là cô gái rất có nghị lực sống, vì cuộc sống ép buộc mình trở nên cường thế kiên cường, nhưng bị hạn chế tại năng lực, cô ấy chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Lại thêm bên người còn có hai đứa em vướng víu, cô ấy miễn cưỡng làm việc đủ để ba chị em không chết đói, không chịu sự ép buộc hay quấy nhiễu của du côn lưu manh trong khu ổ chuột.




Còn sống, nhưng cuộc sống không tốt đẹp gì, khuôn mặt đều mang nét chật vật.

Trái lại "Chị Tiểu Thanh" trước mặt?

Thực lực mạnh như thế, đặt tại khu ổ chuột có thể sống không tốt?

Dư sức làm bá chủ một phương!

Đừng nói hai đứa vướng víu, cho dù là hai mươi đứa cũng có thể ăn ngon uống sướng.

Hoa Khinh Khinh biết rõ có vấn đề, vẫn không ngừng thôi miên bản thân rằng "Chị Tiểu Thanh" là khiêm tốn, là do thân phận hạn chế không thể lộ thực lực chân chính...

Bây giờ ngay cả nguyên chủ cũng thừa nhận mình không phải, Hoa Khinh Khinh cũng vô pháp lừa mình dối người.

"Chị... Thật không phải 'Chị Tiểu Thanh' ư? Vậy hai người làm sao giống nhau như đúc? Chị còn biết em..."

Hiện tại Hoa Khinh Khinh chỉ còn ngơ ngác, căn bản không có thừa sức lực bới móc vụ Bùi Diệp lừa ăn lừa uống lừa ở ké còn lừa gạt tình cảm.

Bùi Diệp bĩu môi: "Trên đời này người xuyên không cũng không phải chỉ mình em."

Hoa Khinh Khinh: "..."

Cô ngơ ngác ngồi về vị trí.

"Trước đó em hỏi chị 'Trứng rán cần mỡ bắp cần bơ', chị không có trả lời em!"

Bùi Diệp: "..."

Hoa Khinh Khinh lại nói: "Em còn bảo chị 'Ôi hoàng tử hãy tha thứ cho người em gái bị trúng lời nguyền...', chị cũng không có đáp lời!"

Bùi Diệp: "..."

Hoa Khinh Khinh tiếp tục lên án: " 'Vợ Ngôn Nhất Trì không cần nhịn bất kỳ ai...', chị cũng không phản ứng gì với em."

Bùi Diệp đổi bị động thành chủ động, ngắt lời Hoa Khinh Khinh.

"Chị còn nhớ rõ em hát 'Mình bắt chước loài mèo kêu nha, kêu cùng em meo meo meo ヽ( ̄ω ̄( ̄ω ̄〃)ゝ...'..."

Hoa Khinh Khinh lên án: "Quả nhiên chị làm bộ!"

Bùi Diệp hướng hai ngón tay lên trời: "Không phải, chị không biết em nói cái gì thật."

"Không có khả năng, những trend này hot trên mạng như vậy, làm gì có dân mạng trẻ tuổi nào không biết???"

Mặt Bùi Diệp không chút thay đổi nói: "À, chị không phải người trẻ tuổi thích lướt mạng, đúng là có lỗi với em."

Quan trọng nhất là --

"Vì sao em lại nghĩ chị là người xuyên không cùng một thế giới với em chứ?"

Một vấn đề liền làm Hoa Khinh Khinh á khẩu.



_(:з)∠)_

Đúng nhỉ, "Chị Tiểu Thanh" sống khoan khoái ở thế giới này, Cố Thiều và Phó Miểu đều từng tiết lộ cô là sói hung ác hơn người bình thường không biết bao nhiêu. Không có chút xíu ngỡ ngàng không quen thuộc sau khi xuyên không gì cả.

Người xuyên đến thế giới này lại có thể thích nghi nhanh chóng...

Hoa Khinh Khinh khỏi động não cũng biết không phải người bình thường.

Chắc là --

"Binh vương" trong tiểu thuyết đô thị kiếp trước có thể miễn cưỡng phù hợp thiết lập nhỉ?

"Vậy chị tên gì? Kiếp trước là người thế nào?"

Hoa Khinh Khinh hiếu kỳ hỏi thăm.

Bùi Diệp nói: "Chị đã nói với em, chị tên Bùi Diệp."

Hoa Khinh Khinh bụm mặt: "Em cho rằng chị lừa gạt bọn Cố Thiều dùng tên giả."

"Ngoại hiệu" giống tiểu thuyết võ hiệp để lăn lộn trong giang hồ, đều là dùng tên giả.

Bùi Diệp chén xong một bát tào phớ.

"Trước kia chị làm lính, sau này đã xuất ngũ."

Hoa Khinh Khinh bỗng cảm thấy mừng rỡ rốt cuộc dựa vào trí thông minh bản thân đoán đúng một chuyện.

"Chị chính là 'Binh vương' xuất ngũ trong truyền thuyết sao?"

Dựa theo thể loại tiểu thuyết, đường mình đi ẩm thực thường nhật, "Chị Tiểu Thanh"... Không, chị Bùi Diệp là tuyến binh vương đô thị!

Bùi Diệp: "..."

Binh vương là cái quái gì?

Tên như ý nghĩa chính là vương giữa binh lính.

Xưng hô thế này thô thiển lại rất cuồng ngạo trẻ trâu.

Bùi Diệp lắc đầu bật cười: "Chị không phải binh vương gì cả, cũng không dám tự xưng mình là binh vương, không chừng sẽ bị vây đánh mất."

Cô không tính xuất thân danh vọng, nhưng cũng không tính là hoàn toàn thấp, lại thêm thiên phú tốt học giỏi, từ lúc đi học đã là dê đầu đàn trong đám cùng lứa. Chiến hữu cùng thời quen biết, phần lớn cũng thành trụ cột vững vàng của Liên Bang. Người ưu tú luôn có kiêu ngạo của riêng mình.

Ai dám nói mình là binh vương?

Luận thực lực, thời kỳ đỉnh cao có lẽ cô có thể ba hoa hai câu.

Dù sao thực lực tổng hợp của cô đúng là ưu tú.

Nhưng xét cho cùng, người ưu tú hơn cô không phải không có.



Bằng không, vì sao thằng đàn em cùng thời thành nguyên soái mà không phải cô? Dù là trở thành nguyên soái phải cân nhắc thêm rất nhiều nhân tố, xét lý lịch năng lực, còn phải đấu sức với nhiều phe phái... Nhưng vẫn không thể xem nhẹ sự ưu tú của đám bạn cùng thời. Bùi Diệp thua tâm phục khẩu phục.

ε=(ο'*))) ài

Thật ra cô không hâm mộ chút nào, nội bộ Liên Bang có một quy định bất thành văn, vẫn cho rằng người lớn tuổi chững chạc có thể trấn an lòng người, nhìn vững chãi đáng tin cậy, thành nguyên soái liền mang ý nghĩa không thể dùng thủ đoạn duy trì vẻ ngoài trẻ tuổi. Bùi Diệp cô đi ra ngoài vẫn là cô em gái hai mươi tuổi, nguyên soái đen đủi phải mang mái đầu bạc trắng, mặt cười (đầy) nhân (nếp) hậu (nhăn).

Thỉnh thoảng đến trường quân đội, khi học sinh biết được Bùi Diệp và nguyên soái cùng lứa, phản ứng của những thằng oắt con này luôn khiến nguyên soái đau lòng.

Hoa Khinh Khinh tiếc nuối dẩu môi.

"Không phải binh vương? Vậy là lính đặc chủng ư? Lính đánh thuê chính tà gì cũng nhận?"

Bùi Diệp giật giật khóe miệng.

"Đều không phải."

Hoa Khinh Khinh không đọc nhiều tiểu thuyết mảng nam, tiểu thuyết binh vương cũng không xem mấy quyển.

Đến lúc cần dùng mới thấy ít, cô thật sự đoán không ra.

Bùi Diệp nói: "Chị chỉ là lão binh xuất ngũ phổ thông."

Nhiều lắm là đánh đấm giỏi hơn người bình thường một chút o( ̄▽ ̄)d

Một phen nói chêm chọc, Hoa Khinh Khinh cảm giác mình và Bùi Diệp không chỉ không có xa cách, ngược lại càng thân cận.

"... Vậy... Chị sẽ rời khỏi em sao?"

Bùi Diệp cho người ta cảm giác an toàn làm Hoa Khinh Khinh ỷ lại về mặt tâm lý.

Có cô ở đây, Hoa Khinh Khinh đã cảm thấy hết thảy đều sẽ được giải quyết.

Nếu như cô rời đi, Hoa Khinh Khinh sẽ rất mờ mịt.

"Thiên hạ không buổi tiệc nào không tàn, chị sẽ rời đi, nhưng chị cam đoan sẽ rời đi ở thời điểm em không cần chị nữa. Trước đó, xin được chỉ bảo nhiều hơn."