(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 639: Tháp Đen và tội ác cuối cùng (Giữa)



Editor: Đào Tử

_________________________________

Đoàn người Cố gia thuận lợi xuyên qua con đường này.

Lái vào một mảnh đất bằng trống trải mênh mông.

Cuối cùng chính là mục đích chân chính chuyến này -- Đại tế đàn của Thánh địa.

Mỗi khi gặp Thánh Nhật mười năm một lần, bảy đại gia tộc đều sẽ tụ tập ở chỗ này tiến hành hoạt động tế tự.

Cầu nguyện với Tháp Đen thu hoạch được vật tư mười năm sau.

Tế đàn nhìn hoang vu, tựa như có một bát lớn vô hình úp ngược trên mặt đất, chắn những sương đen quỷ dị ở bên ngoài.

Mấy người Bùi Diệp vừa xuống xe, nhìn thấy lại có những người khác lần lượt tới, trong đó có ít người như cũ Âu phục giày da nghiêm túc, có ít người thì nét mặt chật vật, thậm chí còn có mang súng. Hiển nhiên, đây đều là người sáu nhà khác. Ngày thường gặp mặt liền hàn huyên hỏi han ân cần, gặp mặt ở đây cũng không chào hỏi, ánh mắt nhìn lẫn nhau đều mang cảnh giác và sát ý nồng đậm.

Cố Thánh chủ động mở miệng chào hỏi.

"Các vị gia chủ, dọc theo con đường này sẽ vất vả."

Nói xong liền thu được mấy ánh mắt mang ác ý.

Một người trong đó nói: "Không tính là vất vả, ngược lại là có tiểu nhân ở phía sau tính toán chúng tôi, không biết phí hết bao nhiêu tâm kế."

Lời này tự nhiên là chuyên môn nhắm về phía Cố Thánh.

Người sáng suốt cũng nhìn ra được lần Thánh Nhật này sẽ không bình tĩnh.

Đầu nguồn phần không an tĩnh này có quan hệ với việc Cố gia, Túc gia liên thủ tiến đánh Dương gia.

Tất nhiên, Cố Thánh là thủ lĩnh Cố gia biến thành đối tượng bị tập kích, chịu một chút châm chọc khiêu khích là khó tránh.

Cố Thánh cười nhắc nhở một câu.



"Các vị vẫn nên cẩn thận chút, kẻo làm đá lót đường cho ai đó."

Một người khinh thường hừ một tiếng phản bác y.

"Nơi đây là Thánh địa, đại cục đã định! Tiểu nhân phía sau còn muốn tính toán cũng khó."

"Nói thì nói như thế không sai, nhưng kẻ phía sau vẫn chưa bắt được, chúng ta vẫn không thể thư giãn."

Tế tự thánh địa còn chưa chân chính bắt đầu, bầu không khí giữa các nhà đã tràn ngập mùi thuốc súng.

Lại đợi một lát, trong sương mù dày đặc lại xuất hiện gia tộc khác hoặc gia tộc phụ thuộc bọn họ.

Trong đó cũng có gia chủ Túc gia, đối phương nhìn thấy đoàn người Cố gia, không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt chợt trầm xuống.

Quý Chiếu nghiêng về phía Bùi Diệp thấp giọng than.

"Túc gia thật giỏi ghê, không biết đoạt tín vật Tháp Đen của nhà nào rồi."

Bùi Diệp nói: "Bất luận là quỷ xui xẻo nào, xem náo nhiệt là được."

Sau đó lại có một đoàn người chạy đến, ánh mắt nhìn về phía nhóm người Túc gia lộ ra vẻ âm độc cùng không cam lòng.

"Đám người này là Tư gia, cảm giác tồn tại và thực lực đều hạng chót trong bảy đại gia tộc, tôi thấy chắc Túc gia cướp tín vật của bọn họ."

Bùi Diệp nghe vậy liếc nhìn một chút, không có ấn tượng.

Cô thấy kỳ quái một chuyện khác.

"Vì sao không ở đánh nhau ở nơi này."

Quý Chiếu nói: "Tháp Đen không cho phép."

Đợi toàn bộ bảy phần tín vật Tháp Đen đến Thánh địa, lần tế tự này liền có thể bắt đầu.

Đến cuối cùng chính là lực lượng vũ trang Lữ gia, còn có không ít tàn quân Nghệ gia và tàn dư Dương gia bị diệt môn ẩn núp chờ lật bàn. Xem tình hình, Lữ gia hẳn là giữ vững được tín vật Tháp Đen. Lúc này, Bùi Diệp nhạy cảm chú ý tới tình thế có biến hóa.

Sương mù bị ngăn cách bên ngoài trở nên sinh động hơn.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Toàn bộ tín vật đến tế đàn chính giữa Thánh địa, con đường đến Thánh địa đóng lại, cho đến khi lần Tế tự này kết thúc lần nữa mở ra."

"Nếu như còn có người ở trên đường thì sao?"

Cố Thánh nói: "Người giữa đường chạy tới sẽ chết."

Bị sương mù hai bên đường bao phủ, mặt trái ký ức sương mù mang theo sẽ xông vào người cho đến khi hoàn toàn nuốt hết. Dù là có thể gánh vác được nhiều tâm tình tiêu cực, nhưng ký ức hàng ngàn hàng vạn người chứa trong đầu một người, sớm muộn cũng sẽ hoàn toàn đánh mất bản thân.

Gia tộc khác cũng hai mặt nhìn nhau, sắc mặt có chút ảm đạm.

Dĩ vãng tuy Thánh Nhật có minh tranh ám đấu, nhưng tử vong không có cao như vậy.

Mỗi lần đến trung tâm Tế đàn đều có vài ngàn người, lúc này lại ít đến thương cảm.



Không đợi bọn họ mở miệng, tất cả mọi người nghe được tiếng chuông thâm trầm xa xăm từ phía chân trời truyền đến, khoảng cách càng gần, thanh âm càng vang dội.

Cố Thánh nói: "Tế tự chính thức bắt đầu."

Dứt lời, đám người phát hiện hoàn cảnh quanh mình đại biến.

Từ đất trống ban đầu chuyển thành đại điện tế tự, ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy mái vòm hội họa rộng lớn như màn trời đầy hoa văn phức tạp cổ quái. Tòa đại điện này thật sự là quá lớn, chỉ riêng bậc thang trung ương tế đàn đã có chiều cao hơn một người. Một người đàn ông cao lớn trưởng thành đứng ở chỗ này, tựa như chó con đứng bên chân voi, dù là cố gắng ngửa đầu cũng không nhìn thấy toàn cảnh đại điện.

"Các phàm nhân, mười năm lại qua."

Giọng khàn khàn không phân rõ nam nữ truyền vào tai đám người, Bùi Diệp vô thức theo tiếng nhìn sang.

Đó là khối không khí tối đen như mực mang chút đo đỏ, lơ lửng giữa không trung, dáng vẻ bập bùng cực kỳ giống một đám lửa.

Khoảnh khắc nó xuất hiện, đám người bắt đầu một chân quỳ xuống quỳ bái nó.

Bất luận nội tâm nghĩ như thế nào, mặt ngoài cung kính thành kính vô cùng.

Ngoại trừ ba người.

Cố Thánh, Quý Chiếu và Bùi Diệp.

Cố Ý bên cạnh quỳ xuống phát hiện không hợp lý, nghiêng đầu liền nhìn thấy cảnh này, suýt nữa bị dọa đến mất hồn.

Ba người đột nhiên nổi bật trong đám người đang quỳ xuống.

Khối không khí kỳ quái đó cũng chú ý tới ba người bọn họ.

"Phàm nhân, các ngươi là có gì oán giận sao?"

Ánh mắt Cố Thánh bình tĩnh, Quý Chiếu không thèm để ý.

Chỉ có Bùi Diệp mở miệng.

Cô nói: "Không có gì oán giận, gần đây làm phẫu thuật khớp gối, tôi nghĩ Tháp Đen vĩ đại hẳn có thể thông cảm nỗi khó xử của tín đồ."

Nghe khối không khí nói, thứ này hẳn là "Tháp Đen" trong truyền thuyết, thế mà còn nói chuyện được.

Khối không khí lại hỏi hai người Cố Thánh.

"Còn các ngươi?"

Quý Chiếu cười nói: "Tôi cũng phẫu thuật khớp gối."

Cố Thánh liếc qua Quý Chiếu.

Mặt không chút thay đổi nói: "Cùng phẫu thuật chung bệnh viện."

Đám người: "???"

Bọn họ cho rằng Tháp Đen sẽ bão nổi trừng trị mấy đứa không biết trời cao đất rộng này, kết quả lại nhẹ nhàng bỏ qua.

Bỏ qua rồi???




Đây là thao tác quỷ gì thế???

Bùi Diệp thì ngầm lắc đầu.

"Thì ra là thế."

Cái Tháp Đen này thú vị.

"Các phàm nhân, nói ra nguyện vọng của các ngươi."

Cầu nguyện với Tháp Đen nhất định phải có tín vật Tháp Đen.

Khi khối không khí nói ra lời này, một số người sắc mặt bình tĩnh, một số người thì sắc mặt tái xanh.

Toàn bộ quy trình cũng không phiền phức.

Mỗi gia tộc đều sẽ viết xong danh sách cầu nguyện trước lúc Thánh Nhật.

Viết danh sách là một việc cần kỹ thuật, phải chạm tới ranh giới cuối cùng của Tháp Đen, dưới tình huống bình thường đều có thể thu hoạch được sự đáp lại của Tháp Đen.

Cố Thánh và Bùi Diệp đều không nhúc nhích, ba nhà khác cho ra danh sách, vật chứa nắm giữ tín vật Tháp Đen đọc từng nội dung trong danh sách.

Nếu Tháp Đen cảm thấy có thể liền đáp ứng, nếu cảm thấy không được thì cắt lời, xóa một mục trong danh sách, toàn bộ quá trình đều rất yên tĩnh.

Nhưng thời gian quá lâu.

Bùi Diệp nghe danh sách Túc gia cầu nguyện, nhàm chán đến ngáp.

"Đây là lòng tham không đáy rắn nuốt voi? Không không không, cái này là thôn thiên thực địa, Thánh Nhật trước đó đều là dạng này?"

Cố Thánh gật gật đầu.

Danh sách bảy đại gia tộc chuẩn bị thường thường là hơn nhu cầu thực tế mấy trăm lần.

Chỉ cần Tháp Đen không chủ động gọi bọn họ ngừng, một phần danh sách có thể đọc vài ngày.