(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 659: Khiêu khích



Editor: Đào Tử

__________________________

"Ui, tính tình còn nóng nảy nữa nha."

Bùi Diệp đứng tại chỗ, không nhanh không chậm lấy ra một cây trường côn màu trắng.

Không phải cô không muốn dùng trang bị của nguyên chủ Tiểu Hoàng, nhưng cô em này chính là đảng tiêu tiền vì vẻ ngoài chính cống, ngoại trừ một tủ quần áo và đồ chơi nhỏ linh tinh, cơ bản không có những vật khác. Thứ duy nhất được cho là vũ khí, cũng chính là thanh "Kiếm sắt mẻ". Nhưng dù sao cũng là "Di vật" của nguyên chủ, hai ba lần đã bị con rối bí cảnh chặt đứt cũng rất đáng tiếc, càng nghĩ vẫn nên dùng trường côn của cô đi.

Trường côn màu trắng này cũng vô cùng có lai lịch.

Từ phó bản thứ hai tận thế đi theo cô, một mực đi theo đến phó bản trò chơi thứ năm, xem như một trong bô lão.

Sau khi con rối bí cảnh bộc phát sóng khí đỏ đậm, những sóng khí ấy lại bỗng nhiên co lại ngưng tụ thành một bộ áo giáp đen đỏ dữ tợn bao bọc hắn kín kẽ từ đầu tới đuôi. Chính diện áo giáp là một đầu thú sắc mặt dữ tợn, hai chân và chỗ cổ tay cũng có cùng loại hình thú tương tự.

Hắn đưa tay nắm lại, một thanh trường đao khắc hoạ hung thú xuất hiện trong tay, khí thế như san bằng núi đồi xông thẳng tới chân trời. Sơn cốc trước kia non xanh nước biếc bị phủ thành hung địa tràn ngập sát khí, màn trời xanh thẳm cũng bịt kín một tầng màu máu.

Mặc dù con rối bí cảnh vẫn chưa chân chính ra tay, bốn người Chưởng môn chân nhân đã đổi sắc mặt.

Đặc biệt là Chưởng môn chân nhân, trước tiên vung ra roi dài đỏ thẫm bên hông, muốn kéo Bùi Diệp về phía sau.

Ngọc Cẩn chân nhân phối hợp ăn ý với hắn, cũng đồng thời lấy ra một thanh pháp kiếm tuyết trắng, ánh kiếm lóa mắt nhắm ngay hai mắt con rối bí cảnh.

Sắc mặt hai vị tu sĩ tán nhân cũng đột biến, tự mình ứng phó.




Con rối bí cảnh lại giống như là khinh thường khẽ hừ một tiếng, sóng khí đỏ đậm lặng lẽ nuốt chửng ánh kiếm, hắn lại chuyển chuôi đao một cái, bổ ra một đao khí cao mấy chục mét, nhắm ngay mặt Bùi Diệp. Bùi Diệp thuận lực roi dài rút lui đồng thời lại lấy trường côn đánh tan dư âm đao khí. Sau khi đứng vững, cô cau mày lại nhìn bốn người: "Mọi người làm sao thế? Không định đánh?"

Chưởng môn chân nhân buông roi sắc mặt nghiêm nghị.

"Chúng ta đụng phải cọng rơm cứng, con rối bí cảnh trước mặt, trước khi chết tuyệt đối là xương khó gặm!"

Trong năm người bọn họ, đẳng cấp thực lực cao nhất chính là Ngọc Cẩn chân nhân, tiếp theo là Chưởng môn chân nhân, nữ tu áo đỏ và nam tu áo đen, Bùi Diệp thấp nhất. Ngay cả Ngọc Cẩn chân nhân cũng kiêng kị như thế, có thể thấy con rối bí cảnh trước mắt khó đối phó đến cỡ nào, sơ sẩy một cái còn dễ dàng bị con rối bí cảnh đánh cho hô ba ba. Chưởng môn chân nhân bảo Hàm Ngư sư muội đến để làm linh vật, em bé may mắn, không phải để cô tìm ngược.

Bùi Diệp nói: "Thế có thể đánh chứ?"

"Có thể, tỷ lui ra phía sau đi."

Người nói lời này là Ngọc Cẩn chân nhân.

Bùi Diệp: "..."

Thiếu niên, làm màu ở trước gót chân cô sẽ bị đánh biết không?

Bốn người khác cũng là ý này, Bùi Diệp bị ép đá văng khỏi vòng chiến.

Nhưng con rối bí cảnh người ta căn bản không care kế hoạch tác chiến của bọn họ, trường đao trong tay giống như mọc mắt nhìn chằm chằm Bùi Diệp không bỏ, thấy cô còn muốn chạy, tiện tay tung ra, chất lỏng đỏ thẫm tản ra hôi thối sền sệt tạo thành chấm tròn trên mặt đất.

Từng con bạch cốt chảy máu tí tách leo ra khỏi chấm tròn, mỗi bộ bạch cốt đều tản ra ác niệm làm mày người ta cau chặt.

Khẽ đếm sương sương, dạng bạch cốt như này chừng hàng trăm hàng ngàn, lít nha lít nhít leo ra.

Mấy người Chưởng môn chân nhân đứng lơ lửng trên không, nhìn tình cảnh này da đầu tê dại cả.

"Nếu cái bí cảnh này bán cho nhóm người ma đạo kia, không biết có thể thịt bao nhiêu thịt của bọn họ."

Nhìn thủ đoạn của con rối bí cảnh, khi còn sống có thể là ma tu, sát khí nồng đậm đến làm người ta muốn ngạt thở.

Nam tu áo đen xỉa xói nói: "Mắt huynh lé à? Nếu bí cảnh này là rơi xuống tay tông môn ma đạo, thế cục hai đạo chính ma yên tĩnh nhiều năm sẽ phải đại loạn. Dù cho chúng ta không cách nào thu hoạch được linh hồn bí cảnh tán thành, tuyệt đối không thể để nhóm người ma đạo được lợi."

Bùi Diệp ngồi ở giữa không trung nhìn dưới đáy.



"Có nghiêm trọng như vậy?"

Chưởng môn chân nhân nói: "Còn nghiêm trọng hơn nhiều, một khi rơi xuống tay tông môn ma đạo, để bọn họ có được sự tán thành của linh hồn bí cảnh, có khả năng cực lớn nhận được di vật của mấy vị tổ tiên vẫn lạc trong bí cảnh, có công pháp có kỹ năng có pháp khí. Nhìn thực lực con rối bí cảnh liền có thể phỏng đoán một hai, đủ để một môn phái nhỏ hạng ba lập tức dấn thân vào hàng đầu tông môn hạng hai, tiến một bước mở rộng thực lực ma đạo..."

Trong lúc nói chuyện, Ngọc Cẩn chân nhân và nữ tu áo đỏ đã bày ra mấy lớp sát trận.

Con rối bí cảnh dưới đáy cũng bắt đầu phẫn nộ nóng nảy, sau một tiếng gào thét không biết giống dã thú nào, khô lâu máu số lượng mở rộng đến một hai ngàn hướng đánh tới phương hướng của bọn họ. Chưởng môn chân nhân không nhanh không chậm lấy ra bội kiếm bên hông, một kiếm liền chém khô lâu phía trước nhất thành mảnh vỡ. Lần này ngược lại chọc giận khô lâu máu khác, Ngọc Cẩn chân nhân và nữ tu áo đỏ cũng riêng phần mình khởi động sát trận.

Nhưng sát trận tiêu hao rất lớn, khô lâu máu liên tục không ngừng leo ra từ lòng đất, tre già măng mọc va chạm kết giới sát trận.

Khô lâu máu không chỉ có mang theo độc, còn có tính ăn mòn cực mạnh, chuyên môn ăn mòn linh lực.

Mấy lớp sát trận chống một trận liền bị xô xuất hiện lỗ hổng.

Nam tu áo đen và Ngọc Cẩn chân nhân thì không nhanh không chậm bổ đao phối hợp tác chiến với hai vị khác.

Ngọc Cẩn chân nhân thấy thế lông mày cau chặt, bấm quyết thủ thế một lần, cuồng phong thổi áo trắng y phiêu diêu, một trận pháp ở trên không sáng lên, ngàn vạn kiếm ảnh bắn ra. Bất luận khô lâu máu nào đụng phải kiếm ảnh đều dễ như trở bàn tay bị ép thành bột phấn, tiêu tán vô hình.

Áp lực đột nhiên giảm xuống.

Nhưng chỉ vẻn vẹn kéo dài hai hơi, khô lâu máu không giảm ngược lại còn nhiều hơn, hình thái cũng từ "Xương người" đơn thuần, thêm rất nhiều "Xương thú" hình thể khổng lồ. Chưởng môn sư huynh nhìn tình cảnh này không nhịn được muốn chửi mẹ, khi còn sống đến tột cùng con rối này luyện ra bao nhiêu?

Hắn thấy Ngọc Cẩn sư đệ cũng thật sự quyết tâm, dứt khoát cũng lấy ra ba phần thực lực chân thật.

Lấy bội kiếm ra, bốn phương tám hướng có rồng gầm hưởng ứng.

Lấy sơn cốc làm trung tâm, xuất hiện mười hai long ảnh màu sắc khác nhau.

Hắn và Ngọc Cẩn chân nhân liên thủ, triệt để ngăn chặn khô lâu máu liên tục không ngừng đánh giết đến.

Bùi Diệp vẩy nước ngồi xổm bên người Chưởng môn chân nhân, cô buồn bực ngán ngẩm liếc mắt nhìn khắp nơi, ánh mắt rơi vào con rối bí cảnh cầm đao vàng ngồi trên núi khô lâu trên mặt. Rõ ràng thế cục gây bất lợi cho hắn, hắn cũng không có chút bộ dáng lo lắng. Vả lại, không biết là trùng hợp hay là cái khác, ánh mắt hắn nhìn thẳng Bùi Diệp. Sau khi đối mặt ba giây, con rối cầm trường đao trong tay làm ra tư thế cắt cổ khiêu khích.

Bùi Diệp: "..."

Má!



Tính cách Bùi Diệp là Phật hệ, nhưng không có nghĩa là cô chịu đựng kẻ địch, hay là một con rối không có ý thức đứng trước mặt khiêu khích.

Cầm trường côn lên, vỗ vỗ vai Chưởng môn sư huynh.

"Chưởng môn sư huynh à, nơi này giao cho huynh, muội đi làm chút việc khác."

Chưởng môn chân nhân cũng không quay đầu lại căn dặn.

"Hàm Ngư sư muội đừng có chạy lung tung."

Thực lực sư muội nhà mình, chạm rìa đám dưới đáy này thôi cũng muốn hấp hối.

Tuy rằng bí cảnh không tồn tại trọng thương tử vong, nhưng có thể bớt chịu đau thì bớt đi một chút.

Bùi Diệp gật gật đầu: "Yên tâm, muội có chừng mực."

Chưởng môn chân nhân gật đầu.

Sư muội nhà mình trừ đầu óc có chút mơ màng, thích chạy loạn khắp nơi, ngoại trừ cả ngày nghĩ đến rời tông trốn đi và thầm mến sư đệ, không có bệnh vặt khác.

Cho đến khi --

____________________

Đào: Giờ mới nhớ bà Bùi đặt tên một lần phế duy nhất 🤣 đợt hệ thống mời đặt tên cho thằng bé nhà mình bả đặt luôn chữ Tể (nghĩa là bé con, thằng nhóc con), chán chả thèm nói.