[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 456: + 457



Edit by Thanh tỷ

Chương 456: Sở Kiều Kiều

"Ưm, tuy tôi rất không muốn ở chung, nhưng anh ấy nói thế nào cũng muốn tôi vào ở cùng, tôi cũng rất phiền não nha."

Tần Nhất cười khẽ, xinh đẹp không gì sánh được.

Nhưng rơi vào trong mắt Hạ Thiên Vũ chính là khoe khoang trần trụi, tiện nhân, làm sao con tiện nhân này dám!

Anh Hàn Vũ là của cô ta, ai cũng không được đoạt đi!

Móng tay được bảo dưỡng cực tốt của Hạ Thiên Vũ đâm vào trong thịt, trong không khí nhàn nhạt truyền đến mùi máu tươi. Đôi mắt hằn lên tia máu, gương mặt xinh đẹp chợt trở nên dữ tợn đáng sợ.

"Thiên Vũ, bạn tỉnh táo một chút." Một nữ sinh đi theo phía sau Hạ Thiên Vũ bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm ngọt ngào hấp dẫn tầm mắt của Tần Nhất.

Vừa nhìn, Tần Nhất liền không thể rời mắt nổi. Thủy mâu nhu tình như nước, khí chất nhu nhược, vẻ ngoài không khác gì bạch liên hoa, mặt mày cùng người nào đó có bốn phần tương tự.

"Sở Kiều Kiều, không đến phiên mày nói chuyện, mày câm miệng cho tao."

Hạ Thiên Vũ cũng không cảm kích, cô ta trừng mắt nhìn Sở Kiều Kiều, dưới đáy mắt là sự khinh thường.

"Thiên Vũ." Sở Kiều Kiều cắn cắn cánh môi, thủy mâu ngập nước, bên trong có từng tia ủy khuất, giống như đóa bạch liên hoa nhỏ trong mưa gió, làm người ta muốn thương yêu.

Trong mắt Tần Nhất hiện lên sự mỉa mai, Sở Kiều Kiều này quả thật cùng người nào đó giống nhau như đúc. Không chỉ có tên, ngay cả ngũ quan cũng có phần tương tự.

Nhưng mà theo cô thấy, Sở Kiều Kiều không ngu xuẩn như Tần Kiều Kiều, cô ta có nhiều tâm cơ hơn...

Khi Tần Hàn Mạt nhìn thấy Sở Kiều Kiều thì sửng sốt, nhưng lập tức đã khôi phục lại bình tĩnh. Thật ra, anh đã sớm buông xuống. Trong bốn người Tần gia, Tần Hàn Mạt là người có tình cảm tốt nhất với Tần Kiều Kiều. Lúc trước, Tần Hàn Mạt thật sự coi Tần Kiều Kiều như đôi con ngươi của mình mà yêu thương.

Đàn ông Tần gia đều vô tình*, Tần Miễn và Tần Hàn Vũ là kiểu lạnh lùng đáng sợ, bọn họ đối tốt với Tần Kiều Kiều, phần lớn là bởi vì Tần Kiều Kiều là người thân của họ.

(Vô tình ở đây là kiểu không có dư thừa lòng thương hại với người khác. Đoạn này là khi người Tần gia chưa biết TKK là giả.)

Bộ mặt thật của Tần Kiều Kiều, Tần Hàn Vũ đã sớm biết, nhưng anh lựa chọn bao dung, thậm chí giải quyết tốt hậu quả cho cô ta. Không phải không thất vọng, nhưng đối phương lại là em gái anh, người thân của anh, cho nên anh mới có thể dễ dàng khoan dung.

Nhưng Tần Hàn Mạt thì khác, anh là thành phần khác biệt của Tần gia. Anh có tình có nghĩa, trọng tình trọng nghĩa, cho nên tình thương anh dành cho Tần Kiều Kiều là sâu nhất.

Nhưng bây giờ, anh đã có thể buông xuống tất cả. Sau khi Tần Nhất bị Tần Kiều Kiều hại chết, tất cả tình cảm cuối cùng trong lòng anh với Tần Kiều Kiều đều đã bay biến hết.

Anh hận, hận Tần Kiều Kiều.

Tần Nhất liếc mắt nhìn thoáng qua Tần Hàn Mạt, sắc mặt anh bình thản, giống như không nhìn thấy Sở Kiều Kiều. Dường như cảm nhận được Tần Nhất đang len lén nhìn mình, Tần Hàn Mạt quay đầu, cho Tần Nhất một cái mỉm cười.

Tần Nhất đột nhiên có một loại quẫn bách vì bị bắt tại trận, cô thu tầm mắt lại thật nhanh, nhưng vành tai không khỏi nhiễm lên một màu phấn hồng.

Trong lòng có chút ảo não, đây là lần đầu tiên cô thất thố như vậy. Để chữa cháy, cô liền trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc.

Tần Hàn Mạt nhìn vành tai phấn hồng của cô, đáy mắt hiện lên sự ôn nhu, em gái của anh thật đáng yêu, làm sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ.

"Tiểu tiện nhân, tao muốn gϊếŧ mày." Hạ Thiên Vũ bị Tần Nhất chọc điên lên. Sự sợ hãi Tần Hàn Vũ bị cướp đi hoàn toàn chi phối tâm trí Hạ Thiên Vũ, hiện tại cô ta chỉ muốn Tần Nhất mau mau chết đi.

Hạ Thiên Vũ hét lớn một tiếng, lật tay ngưng tụ ra một con dao bằng kim loại, sau đó đâm về phía Tần Nhất.

Đừng thấy Hạ Thiên Vũ ngốc nghếch không có đầu óc mà kinh thường, cô ta là một dị năng giả hệ kim, cấp bậc còn không thấp, đã lên đến cấp năm rồi. Trong nhóm nam dị năng giả thì cấp bậc này chỉ có thể coi là trung đẳng, nhưng ở trong nhóm nữ dị năng giả, cấp bậc này cũng rất cao.

Cho nên, Hạ Thiên Vũ có tư cách kiêu ngạo, nhưng tư cách này lại bị Tần Nhất trong nháy mắt đập thành mảnh vụn.

Tần Nhất linh hoạt tránh thoát dị năng của Hạ Thiên Vũ, một viên lôi cầu xuất hiện trên đầu ngón tay cô, chuẩn xác ném đến trên người Hạ Thiên Vũ.

Chương 457: Trung khuyển

Uy lực lôi cầu của Tần Nhất không cần phải bàn, thế nhưng dù cô đã tận lực khống chế lực đạo, nhưng Hạ Thiên Vũ vẫn là bị lôi điện giật cháy đen, mái tóc xinh đẹp trực tiếp dựng thẳng bốc khói.

"Lần này chỉ là dạy dỗ, không phải ai cô cũng có thể đắc tội." Tần Nhất nhàn nhạt để lại một câu, sau đó lôi kéo Tần Hàn Mạt rời đi, căn bản không để mấy người Hạ Thiên Vũ vào mắt.

Cô hiện tại không ra tay nặng với Hạ Thiên Vũ, cũng không diệt tận Lục Nguyên Thịnh, vì trong lòng có một phần cố kỵ. Nhưng bởi vì người Tần gia, cô lại động tới hai người này. Khi có chuyện xảy ra, cô có thể phủi tay rời đi, thế nhưng mấy người Tần Miễn lại không thể.

Chỉ có điều, hiện tại không thể động, không có nghĩa là ban đêm không thể. Nguyệt hắc phong cao, gϊếŧ người phóng hỏa, ai mà biết được.

Cả người Hạ Thiên Vũ bị điện giật tê tê dại dại, nào còn có sức lực nói chuyện, đám tùy tùng đi theo sau cô ta cũng không ai tiến lên ngăn cản hai người.

Bọn hắn làm gì có gan đó, Tần gia bọn hắn không đắc tội nổi. Còn Tần Nhất, bọn hắn vừa rồi đều thấy được, cô là dị năng giả hệ lôi, cũng là người bọn hắn không đắc tội nổi.

Sở Kiều Kiều nhìn bóng lưng hai người rời đi, thủy mâu hơi rủ xuống, trong mắt tràn đầy không cam lòng. Cô ta tính toán lâu như vậy, kết quả đều bị Hạ Thiên Vũ làm hỏng, đồ ngu này!

Nhưng mà, tình huống bây giờ cũng không tính xấu, tối thiểu mục đích của cô ta đã đạt được.

Tâm tư của Sở Kiều Kiều, Tần Nhất và Tần Hàn Mạt đương nhiên không biết. Hiện tại trong lòng Tần Hàn Mạt tràn đầy vui vẻ, anh yên lặng cảm thụ bàn tay mềm mềm nho nhỏ đang lôi kéo mình, mặt cười ngây ngô.

Anh cảm thấy, đây là thời điểm anh hạnh phúc nhất.

Trở lại Tần gia, Tần Hàn Vũ và Vân Hoán đang trừng mắt nhìn nhau, thấy Tần Nhất trở về, hai người đều lao tới.

Thế nhưng luận tốc độ, Vân Hoán vẫn nhỉnh hơn một chút. Anh nhận lấy ô trên tay Tần Nhất, đôi mắt đào hoa say lòng người: "Thất Thất, có mệt không?"

Tần Hàn Vũ chậm hơn một bước đành phải đứng đằng sau Vân Hoán, thân hình vẫn cao lớn đẹp trai nhẹ nhàng như cũ, thế nhưng Tần Nhất sửng sốt phát hiện, cô từ trong mắt anh có thể nhìn thấy được sự ủy khuất.

Khóe miệng giật một cái, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm thấy mấy người đàn ông này giống như trung khuyển vậy, ai cũng nhìn cô bằng đôi mắt vô cùng đáng thương, giống như muốn cô cho ăn xương vậy.

"Không mệt." Đi bộ có mười mấy phút, có gì mà mệt chứ.

"Không thì tốt." Đôi môi mỏng của Vân Hoán hơi cong, nửa ôm Tần Nhất, đột nhiên đôi mắt đào hoa tối lại, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, dẫn Tần Nhất đi đến ghế sô pha ngồi.

Vân Hoán và Tần Hàn Vũ hai người tranh nhau rót nước, hỏi han Tần Nhất ân cần, hoàn toàn không thèm nhìn đến Tần Hàn Mạt phía sau.

Khóe miệng Tần Hàn Mạt giật một cái, không chấp với hai người họ, xách đồ vật đi đến phòng bếp tìm Tần Miễn.

Tần Nhất ở trong phòng khách cũng không mấy dễ chịu, nhìn hai cốc nước trước mặt, lại nhìn hai đôi mắt đang tỏ ra đáng thương trông mong nhìn cô, trên trán rơi xuống vài đường hắc tuyến. (-_-III)

Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày Vân Hoán và Tần Hàn Vũ lại có thể ngây thơ như vậy, tựa như trẻ con đang tranh đoạt đồ chơi ý.

"Hai người từ từ uống, tôi đi giúp họ một chút." Tần Nhất lạnh nhạt đứng dậy, không muốn tiếp tục ở chung với hai con hàng này.

Trong phòng bếp, Tần Miễn động tác thuần thục xử lý vật liệu, Tần Hàn Mạt ở một bên giúp đỡ. Tần Nhất tiến vào, Tần Miễn hơi sửng sốt, động tác trong tay dừng lại.

Tần Nhất nhìn về phía Tần Hàn Mạt: "Tôi có thể nói chuyện riêng với ông ấy không?"

Tần Hàn Mạt biết Tần Nhất có lời muốn nói với cha, cười gật đầu với Tần Nhất rồi đi ra phòng khách.

Hai cha con trong lúc nhất thời có chút trầm mặc. Tần Miễn là trong lòng hổ thẹn với con gái nhỏ, Tần Nhất là không biết nên mở miệng như thế nào.

Cuối cùng, vẫn là Tần Miễn lên tiếng trước: "Bảo Bảo, có phải con muốn nói với cha, con không muốn trở về."