[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 512: + 513



Edit by Thanh tỷ

Chương 512: Công tử tỉnh lại

Tiểu Linh Hồ đưa linh lực vào trong thân thể Tần Nhất, linh lực của Linh Hồ nhất tộc ôn hòa bổ dưỡng, cho dù Tần Nhất rơi vào hôn mê cũng vẫn cảm giác được sự dễ chịu, lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra.

Vân Hoán vẫn luôn nhìn chằm chằm Tần Nhất đương nhiên cũng chú ý tới điểm này, trái tim xiết chặt dần buông lỏng.

Tiểu gia hỏa bề ngoài không có bất kỳ tổn thương gì, đưa tới bệnh viện cũng không biết xuống tay từ đâu, trong lòng anh rất lo lắng, còn may Tiểu Linh Hồ có thể chẩn trị.

Vận chuyển linh khí trong chốc lát, người Tiểu Linh Hồ nhỏ, linh khí cũng ít, cuối cùng mệt lả đặt mông ngồi xuống, nhưng sắc mặt người trên giường lại hồng nhuận, một chút cũng nhìn không ra có bệnh.

Đầu lông mày Vân Hoán khó có được nhu hòa: "Vất vả cho ngươi rồi."


Tiểu Linh Hồ nhân tính hóa lắc lắc móng vuốt nhỏ, sau đó vươn ra ba cái móng vuốt nhỏ, "chi chi" kêu to.

Vân Hoán tâm tư khẽ động: "Ý ngươi nói là qua ba ngày nữa Thất Thất mới tỉnh lại?"

Tiểu Linh Hồ lắc đầu.

"Ba giờ?" Vân Hoán trong nháy mắt hiểu ý Tiểu Linh Hồ.

"Chi chi." Tiểu Linh Hồ tán thưởng nhìn Vân Hoán, người chủ nhân lựa chọn cũng không quá ngốc nha.

Tần Nhất lần này tổn thương không nhẹ, không phải tổn thương trên thân thể, mà là tổn thương trên tinh thần.

Loại tổn thương này chỉ có thể lẳng lặng tĩnh dưỡng.

Cũng may, ba tiếng đồng hồ sau Tần Nhất đúng giờ tỉnh lại. Vừa mở mắt liền thấy một đôi mắt đào hoa đen nhánh, Tần Nhất chưa kịp phản ứng gì đã bị Vân Hoán đỡ dậy.

Động tác Vân Hoán rất nhẹ nhàng, không làm cho Tần Nhất cảm nhận được một chút khó chịu, nhưng không hiểu sao Tần Nhất thấy phía sau phát lạnh.


Xong, người này định tính sổ rồi!

Tần Nhất vừa nghĩ tới, liền phát hiện mình bị đặt nằm nhoài trên đùi Vân Hoán, tư thế có chút vi diệu.

Đây, đây là muốn đánh mông cô sao?

Đôi mắt Tần Nhất chớp chớp, sau đó trong thanh âm lộ ra chút suy yếu: "Vân Hoán, em không thoải mái."

Em còn là bệnh nhân, anh không thể đụng đến em.

Đôi mắt đào hoa hơi lạnh, đuôi mắt nhẹ giương lên, màu đen bên trong nồng đậm đến giống như muốn nhỏ ra ngoài. Bàn tay to khẽ vuốt lưng Tần Nhất, dịu dàng giống như đang vuốt lông cho sủng vật.

Thế nhưng Tần Nhất lại cảm thấy rùng mình, Vân Hoán như vậy không hiểu sao khiến cô cảm giác có chút quỷ súc.

"Thật sao, nhưng anh nghe Tiểu Linh Hồ nói, chỉ cần em tỉnh lại liền không sao nữa."

"Thất Thất, lần này em thật sự rất không ngoan."

Thanh âm Vân Hoán trầm thấp, bên trong đôi mắt đào hoa đen nhánh là lo âu và sợ hãi được che giấu tận sâu dưới đáy mà Tần Nhất không nhìn thấy.


Không ai biết tâm tình của anh lúc đó, điên cuồng muốn hủy diệt hết thảy, thậm chí hủy diệt cả căn cứ này. Nếu không phải vì căn cứ này, tiểu gia hỏa của anh cũng sẽ không mạo hiểm đi tới nơi nguy hiểm như thế.

Anh không thể chịu đựng được một lần nữa mất đi Tần Nhất.

Nếu như còn có một lần, anh nghĩ, anh sẽ đi cùng cô.

Trên đường xuống Hoàng Tuyền, anh sao có thể nhẫn tâm để tiểu gia hỏa đi một mình? Cũng may, cô bình an trở về.

Tần Nhất cụp mắt, cô quả thật biết mình lần này tương đối tùy hứng, khiến Vân Hoán lo lắng.

"Thật xin lỗi."

Trong lòng Tần Nhất giống như bông vải thấm nước lạnh, bình tĩnh mà xem xét, nếu là cô, cô cũng không muốn Vân Hoán mạo hiểm như vậy. Nếu như anh không từ mà biệt, cô sợ là gặp lại sẽ một tay đánh anh dính lên tường, đánh đến không dám nữa mới thôi.
Thế nhưng, điều này không có nghĩa là cô muốn bị đánh mông nha. Cô đã bao lớn rồi, bị đánh mông như vậy thì còn đâu hình tượng nam thần của cô, hình tượng nữ vương của cô? Không, không thể để bị phá như này được!

"Hừ, xin lỗi cũng vô ích, phải để em nhớ lâu một chút." Vân Hoán khó được có chút ngạo kiều, môi mỏng hơi nhếch lên, sườn mặt hoàn mỹ, Tần Nhất nhìn đến ngẩn ngơ.

Chương 513: Công tử bị đánh mông

Chờ Tần Nhất lấy lại tinh thần liền phát hiện cái mông của mình truyền đến cảm giác đau.

Vân Hoán rốt cuộc vẫn đau lòng Tần Nhất, không có mạnh tay, chỉ đánh mấy cái tượng trưng liền thôi.

Khuôn mặt nhỏ của Tần Nhất đỏ bừng, giống như quả đào mật mê người, khiến người ta muốn cắn một cái, mắt phượng long lanh giống như sao sáng trên bầu trời.
Đây cũng không phải là giận, mà là xấu hổ. Cô biết việc này mình đuối lý, chỉ là từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai đánh mông cô, lúc này cô có chút xấu hổ.

Màu xanh nhạt trên người Tần Nhất đã biến mất, làn da khôi phục lại trắng nõn như ban đầu, Vân Hoán đã giúp cô lau sạch mặt, nhưng vẫn còn sót lại kính sát tròng màu đỏ.

Đôi mắt phượng xinh đẹp ngập nước ngước nhìn Vân Hoán, khiến con ngươi của anh bỗng nhiên trở nên tối tăm.

Vân Hoán đỡ Tần Nhất dậy, để cô ngồi trên đùi mình, sau đó bàn tay to nâng mặt cô lên, hôn xuống.

Chạm vào một cái liền không thể vãn hồi.

Xa cách vài ngày, Tần Nhất cũng nhớ Vân Hoán.

Cô chưa bao giờ nhớ mong một người đến vậy, hóa ra, đây chính là cảm giác nhớ nhung một người ư?

Bầu không khí ngọt ngào, cũng không biết là ai chủ động trước, không khí càng ngày càng nóng. Tần Nhất cảm giác như có thứ gì đó đang thiêu đốt mình, chờ cô hơi có chút ý thức, liền phát hiện không biết từ lúc nào cô đã bị Vân Hoán đặt ở dưới thân.
Nụ hoa bị người ngậm lấy, Tần Nhất nhịn không được khẽ run, hai tay cô ôm lấy đầu Vân Hoán, một cỗ rung động không nói ra được chảy xuôi ở trong tim.

Chớp mắt, quần áo đã bị cởi ra, nụ hôn nóng bỏng của Vân Hoán từ môi một đường hướng xuống, từng chút từng chút nhóm lửa trên người cô.

Môi lưỡi giao hòa, bầu không khí tràn đầy vẻ kiều diễm.

Nhưng lúc đến bước cuối cùng, Vân Hoán vẫn khó khăn dừng lại, nằm sấp trên người Tần Nhất thở dốc.

Đồ vật dưới thân ngẩng cao đầu chống đỡ lấy cô, Tần Nhất tuy chưa có kinh nghiệm, nhưng cô vẫn biết nó là gì.

Thật ra, cô nguyện ý cho Vân Hoán.

Ở trong tận thế, giữa nam nữ đã sớm không còn đặt nặng những thứ đó, nói là vợ chồng, nhưng không có pháp luật quy định, chơi càng high hơn.

Mồ hôi trên trán Vân Hoán theo gò mà chảy xuống, rơi lên ngực Tần Nhất, mang theo chút mập mờ.
Tần Nhất hôn một cái lên khóe môi Vân Hoán: "Em nguyện ý."

Một câu nói, một cái hôn, khiến Đế Thiếu của chúng ta suýt chút không giữ được, phải dùng hết sức mạnh hồng hoang mới đè được du͙ƈ vọиɠ trong lòng xuống.

Vân Hoán yêu thương hôn trán Tần Nhất: "Nhưng anh muốn cho em điều tốt nhất."

Anh muốn cho tiểu gia hỏa điều tốt nhất, cô đáng được nhận điều tốt nhất. Anh muốn tuyên bố với người của toàn thế giới, Tần Nhất là vợ của Vân Hoán, một đời một kiếp, vĩnh sinh vĩnh thế, không thay đổi, người vợ duy nhất.

Vân Hoán xuống khỏi người Tần Nhất, cầm quần áo mặc vào, sau đó đỡ tiểu gia hỏa dậy, lưu loát mặc quần áo cho cô.

Tần Nhất lười biếng làm ổ trong ngực Vân Hoán, hưởng thụ Vân Hoán hầu hạ. Nếu anh đã kiên trì như vậy, cô cũng đành theo anh.
Lòng bàn tay có chút thô ráp của Vân Hoán nhẹ nhàng xoa lên hồng mai trên xương quai xanh Tần Nhất, hầu kết gợi cảm chuyển động lên xuống, đôi mắt tối sầm lại, môi mỏng bởi vì sự quấn quýt trước đó mà trở nên tiên diễm không nhịn được hạ xuống.

Làn da Tần Nhất thật sự rất tốt, có thể nói là băng cơ ngọc cốt, xúc cảm dưới môi tuyệt vời như thế, làm cho Vân Hoán muốn một ngụm nuốt lấy Tần Nhất.

Đầu lưỡi không nhịn được vươn ra nhẹ nhàng miêu tả vết hồng mai trên xương quai xanh Tần Nhất.

Tiểu gia hỏa của anh quả nhiên rất ngon miệng.

Tròng mắt màu đỏ của Tần Nhất có chút tĩnh mịch, sau đó đẩy đầu Vân Hoán ra, thanh âm trong trẻo hơi có chút khàn khàn: "Đã không muốn, thì cũng đừng nên trêu chọc em."

Vân Hoán cười khẽ, nhưng vẫn nhích ra cách Tần Nhất một gang tay: "Thất Thất, chờ chuyện ở đây kết thúc, chúng ta về Đế Đô có được không?"