[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 520: + 521



Edit by Thanh tỷ

Chương 520: Lại gặp Mộc Hiên Nhiên

Thanh niên đứng ở cửa hơi có chút sa sát tinh thần, đôi mắt phượng tà mị tràn đầy u buồn, sắc môi dưới chiếc mặt nạ có chút tái nhợt.

"Mộc Hiên Nhiên, tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Tần Nhất hơi kinh ngạc, gia hỏa này đến thành phố Z lúc nào, sao cô một chút tiếng gió cũng không biết, hơn nữa còn đem bản thân làm thành cái dạng này.

Khi Mộc Hiên Nhiên nhìn thấy Tần Nhất, trong con ngươi thật nhanh hiện lên từng tia vui mừng, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy.

Một tay Mộc Hiên Nhiên chống lên trên cửa, khóe môi hơi giương lên: "Tại sao tôi không thể ở chỗ này? Cũng đúng, người bận rộn như cô sao có thể nhớ tới tôi, có thời gian cũng là cùng người khác liếc mắt đưa tình."

Giọng điệu của Mộc Hiên Nhiên có phần khó ở, khiến cho người ta nghe rất không thoải mái.


Tần Nhất ngược lại không có cảm giác gì, trong mắt cô, con hàng này đang đến thời kỳ phản nghịch, giống như ăn phải thuốc nổ vậy, không có gì khác biệt, cô tự động xem nhẹ.

"Đó là bạn trai tôi, tôi không liếc mắt đưa tình với anh ấy thì với ai, cậu sao?" Tần Nhất giương mắt, lành lạnh nhìn thẳng Mộc Hiên Nhiên.

Mộc Hiên Nhiên bị nghẹn, lỗ tai giấu trong mái tóc đen đỏ hồng, cậu có thể nói, cậu rất muốn như vậy sao?

"Hừ." Mộc Hiên Nhiên hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đi, không thèm để ý Tần Nhất nữa.

Tần Nhất đột nhiên nhớ tới tiến sĩ Lâm bên ngoài căn cứ và gia hỏa trước mắt này quan hệ không cạn.

Mộc Hiên Nhiên thấy mắt sắc của Tần Nhất bỗng nhiên lạnh xuống, có chút không hiểu, vừa rồi không phải còn rất tốt à, sao lại tức giận rồi?

"A, nam thần đến rồi à." Khuôn mặt nhỏ tròn trịa của Đặng Bảo Bình thò ra từ phía sau lưng Mộc Hiên Nhiên.


Mày kiếm của Mộc Hiên Nhiên cau lại, mặt không đổi sắc cách Đặng Bảo Bình xa một chút.

Đợi đến khi Tần Nhất đi vào, Cốc Tiệp và Dương Tình Thiên đều có mặt.

Lúc Dương Tình Thiên nhìn thấy Tần Nhất, đôi mắt chợt sáng lên, đôi má hồng nhiễm lên vài tia ý cười: "Cậu tới rồi."

Gương mặt trẻ con của Cốc Tiệp vẫn căng cứng như cũ, cô ấy không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu coi như chào hỏi với Tần Nhất.

Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Tần Nhất nhìn về phía Đặng Bảo Bình: "Bảo Nhi, tên gia hỏa này chính là nguyên nhân em gọi tôi tới?"

Khóe miệng Mộc Hiên Nhiên giật giật, có chút không vui nhìn Tần Nhất, cái gì gọi là gia hỏa này, rõ ràng bọn họ là bạn bè tốt nha.

"Vâng, nam thần thật lợi hại, vừa đoán liền đoán đúng luôn." Mắt Đặng Bảo Bình lấp lánh, nam thần mặc nam trang vẫn là rất đẹp trai.


"Em nhặt được anh ấy ở trên đường, lúc đấy uống say bét nhè, một mình té ngã ở đầu đường, đúng lúc bị em gặp phải, còn đang rất hăng hái gọi tên nam thần nữa, cho nên em liền mang anh ấy về. Anh ấy vừa tỉnh em liền bảo người báo tin cho nam thần qua đây nhìn thử xem."

Mộc Hiên Nhiên hơi có chút không được tự nhiên, tóc ngắn màu đen có phần lộn xộn, quay đầu đi.

Tần Nhất nhìn Mộc Hiên Nhiên một cái thật sâu, bỗng nhiên có chút tò mò. Tuy cô và Mộc Hiên Nhiên chỉ ở chung có mấy ngày, nhưng cũng biết tính tình con hàng này phóng khoáng bất kham, không chịu gò bó. Hiện tại đem mình làm thành bộ dáng này, không biết là vì chuyện gì đây.

"Mộc Hiên Nhiên, tiến sĩ Lâm là gì của cậu?" Tần Nhất rốt cuộc vẫn tin tưởng Mộc Hiên Nhiên hơn, cho nên cô trực tiếp hỏi ra.

Vừa nghe đến tên tiến sĩ Lâm, sắc mặt ba cô gái không tốt lắm. Tiến sĩ Lâm là ai, đó chính là cái đồ tiến sĩ điên khùng biếи ŧɦái.
Nếu không phải tại hắn, bọn họ hiện tại làm sao lại bị vây nhốt ở trong căn cứ chứ.

Mộc Hiên Nhiên không chú ý lắm tới sắc mặt không tốt của ba người Đặng Bảo Bình, lần trước trông thấy Vân Hoán và Tần Nhất thân mật như vậy, cậu ta trong cơn tức giận liền rời đi trước.

Đây có thể nói là mối tình đầu của cậu ta, nhưng mà còn chưa nảy mầm đơm hoa đã héo tàn. Tâm trạng không tốt, cậu ta đi thẳng tới thành phố Z, sau đó trải qua một đoạn thời gian sống mơ mơ màng màng.

Chương 521: Anh trai cậu là biếи ŧɦái

Tinh hạch trên người cậu ta có không ít, thế là mấy ngày nay đều ở trong quán rượu. Mấy năm qua có người phát hiện ra một loại thực vật biến dị có thể ủ ra rượu, mặc dù rượu uống không được ngon như thời trước tận thế, nhưng cũng xem như không tệ.
Mộc Hiên Nhiên trong mấy ngày qua trên cơ bản đều là tỉnh lại uống, uống say rồi lại ngủ, hoàn toàn không biết một chút gì chuyện xảy ra bên ngoài. Mãi cho đến tối ngày hôm trước, toàn bộ tinh hạch trên người đã tiêu hết, bị người đuổi ra khỏi quán.

Hiện tại nghe thấy Tần Nhất hỏi như vậy, Mộc Hiên Nhiên mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nói thật cho Tần Nhất: "Là anh trai tôi."

Thật ra Mộc Hiên Nhiên đối với người anh trai này cũng không hiểu nhiều lắm, cậu ta khi còn bé bởi vì bị bệnh mà rơi vào hôn mê một khoảng thời gian dài, đến mấy năm trước mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì ký ức gì cũng không có.

Tuy cậu ta luôn cảm thấy anh trai đối xử với mình có chút là lạ, nhưng quả thật bình thường anh ấy rất tốt với cậu ta.

Đôi mày thanh tú của Tần Nhất cau lại, anh trai?
Cô chưa từng nghe nói tiến sĩ Lâm có em trai, đời trước không có, làm sao đời này lại xuất hiện một người?

Hơn nữa, nhìn bộ dạng kia của tiến sĩ Lâm, có chỗ nào là coi Mộc Hiên Nhiên như em trai, rõ ràng là hắn yêu Mộc Hiên Nhiên.

Tuy rằng cả hai đều là đàn ông.

"Anh trai ruột?" Tần Nhất lại hỏi.

"Ừ, đương nhiên là anh trai ruột." Mộc Hiên Nhiên liếc mắt nhìn Tần Nhất: "Đừng thấy anh trai tôi họ Lâm, tôi họ Mộc, thì nói hai người chúng tôi không phải anh em tốt."

Hàng lông mày của Tần Nhất càng nhíu nhặt hơn, đây tính là cái gì? Anh em ruột?

Đặng Bảo Bình tuổi còn nhỏ, đang ở độ tuổi chưa biết cách giữ được bình tĩnh nhất, hiện tại em trai của kẻ thù chung của căn cứ đang ở trước mắt cô ấy, cô ấy sao có thể nhịn được.

Mặc dù, cô khá yêu thích người thanh niên này.
Đặng Bảo Bình bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt khó coi, trên gương mặt tròn tròn bày ra dáng vẻ lạnh lẽo, trong mắt là lửa giận bốc cháy ngùn ngụt: "Anh đi ra ngoài cho tôi, nhà tôi không chào đón anh."

Giọng nói mềm mại hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.

"Bảo Nhi, đừng như vậy, bình tĩnh một chút." Tuy sắc mặt của Dương Tình Thiên cũng không tốt lắm, nhưng cô ấy vẫn giữ được sự tỉnh táo, lên tiếng khuyên Đặng Bảo Bình.

"Cô làm sao vậy?" Mộc Hiên Nhiên thấy khó hiểu, đây là làm sao, cậu ta còn nhớ lúc mình vừa tỉnh dậy, nhóc con này còn bày ra vẻ mặt mê trai nhìn chằm chằm mình, mãi cho đến vừa rồi cũng vẫn là vẻ mặt hoa si, sao đột nhiên lại tức giận rồi?

Cẩn thận quan sát, Mộc Hiên Nhiên phát hiện, sắc mặt mấy người ở đây cũng không quá tốt, ngay cả Tần Nhất, ánh mắt cũng có chút lạnh lùng.
Phải biết, tuy Tần Nhất luôn không cho cậu ta sắc mặt tốt, nhưng ít nhất ánh mắt vẫn khá ôn hòa, chưa từng lạnh lùng như này.

Mộc Hiên Nhiên triệt để lấy lại tinh thần từ trong cảm xúc vui vẻ khi nhìn thấy Tần Nhất.

"Rốt cuộc là làm sao?" Mộc Hiên Nhiên bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.

"Làm sao? Hừ, sớm biết anh là em trai của tên tiến sĩ biếи ŧɦái kia, tôi đã không cứu anh về, để anh chết rét ở đầu đường cho rồi." Đôi mắt hạnh của Đặng Bảo Bình hồng hồng, dáng vẻ như muốn khóc nấc lên.

"Cô có ý gì?" Mộc Hiên Nhiên cũng không vui vẻ gì, mắt phượng nguy hiểm híp lại, tiến sĩ biếи ŧɦái là nói người nào, kia là anh trai cậu ta!

Ánh mắt Tần Nhất dịu xuống nhìn Đặng Bảo Bình, kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình, giọng điệu ôn hòa giống như là gió ba tháng: "Bảo Nhi, đừng như vậy, cậu ta cũng không biết chuyện."
Nha đầu ngốc, cô nhìn ra nha đầu này có chút xuân tâm manh động rồi.

"Không biết thì thế nào, nó cũng không thay đổi được chuyện anh ta là em trai của tên tiến sĩ biếи ŧɦái kia." Đặng Bảo Bình tức giận nói.

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại có chút đau xót nhàn nhạt, Đặng Bảo Bình cô khó khăn lắm mới thích một người, không nghĩ tới lại là địch nhân.