Edit by Thanh tỷ
Chương 576: Đêm hôm khuya khoắt
Dương Kim Đệ hiện tại đem tất cả hận thù với Tần Nhất chuyển dời lên người Hoàng Oanh.
Dương Kim Đệ khó có được lúc yên tĩnh khiến Cổ Thành bên cạnh hài lòng gật gật đầu, trong hoàn cảnh lờ mờ tối này, ai cũng không phát hiện ra trong đôi mắt đục ngầu của ông ta lóe lên sự quỷ dị.
Sau khi mọi người ăn uống xong thì bắt đầu nghỉ ngơi, buổi tối ở nơi này cũng không có hoạt động giải trí gì, chỉ có thể đi ngủ.
Nửa đêm nửa hôm, một bóng đen lén lén lút lút chạy ra ngoài, đám người đang ngủ không một ai phát hiện.
Dương Kim Đệ đi ra đến bên ngoài, bỗng nhiên có người vỗ bả vai bà ta, nhìn lại, là Mã Đức.
"Chú không thể vỗ nhẹ chút à, làm tôi giật cả mình." Giọng điệu của Dương Kim Đệ có chút oán trách.
"Xùy, bọn hắn á, đã sớm ngủ như chết. Nhưng mà chỉ có hai người chúng ta thôi à? Bầy kiến biến dị kia có không ít đâu." Dương Kim Đệ có chút lo lắng.
Hóa ra hai người này đều không cam lòng, cảm thấy bỏ qua nhiều tinh hạch như vậy rất đáng tiếc, miếng thịt đến miệng còn không ăn, thật là ngốc. Cho nên hai người quyết định ban đêm vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài, muốn đem số kiến biến dị còn lại bỏ vào trong túi.
"Sợ cái gì, biết được nhược điểm của những con kiến này rồi thì có gì phải sợ. Đám người trưởng thôn chẳng qua là bị thằng oắt con kia lừa gạt. Tôi thấy thằng ranh kia nói không chừng là muốn một mình độc chiếm hết." Mã Đức vẻ mặt khinh thường, đầu tóc bị gió thổi rối tung, làn da ngăm đen, nhìn thế nào cũng thấy hèn mọn.
"Nói cũng đúng, anh Mã, anh cũng đừng quên tôi, có gì nhớ chia cho tôi mấy viên với nhé." Dương Kim Đệ si ngốc cười một tiếng, căn bản không thừa nhận Tần Nhất dũng mãnh.
Một tiếng "anh Mã" khiến Mã Đức cảm thấy vô cùng êm tai, lòng hư vinh và sự tự tin lập tức tăng vọt.
Ánh mắt đang nhìn Dương Kim Đệ lúc này bỗng nhiên bốc lên ngọn lửa, tướng mạo hắn xấu xí, bình thường cũng lôi thôi lếch thếch, không có người phụ nữ nào để ý hắn.
Giờ đêm hôm khuya khoắt, tà niệm trong lòng liền không nhịn được xuất hiện. Mặc dù dáng dấp của Dương Kim Đệ cũng không tính là xinh đẹp, nhưng tốt xấu gì vẫn là phụ nữ.
Bà ta cười ngốc một tiếng, hai người liền ở trên mặt đất "lăn ga giường".
Ngày hè ban đêm cũng rất nóng, nhưng đây đối với Tần Nhất mà nói cũng không tính là gì, giờ phút này cô giống như cái bóng, một mạch xuyên qua đêm tối, qua lại các con đường trong thành phố M.
Đêm tối là vật che chắn tốt nhất, cũng là sắc thái cô yêu nhất.
"Hẳn là nơi này." Tần Nhất dừng lại, gió đêm nhẹ nhàng lướt tóc rối trước trán, dưới hàng lông mày thanh tú là đôi mắt phượng xán lạn đầy sao lại thanh lãnh như ngọc.
Tần Nhất nhìn tòa chung cư trước mắt, ánh mắt lưu chuyển.
Nhón chân lên, nhẹ nhàng như mèo chuồn êm vào một căn hộ trong đó.
Hôm nay lúc giải quyết những con kiến biến dị, cô cảm giác có mùi vị quen thuộc, dường như có cố nhân ở chỗ này. (Truyện được đăng duy nhất trên truyenwk.com thanhty1412 ) Vì vậy ban đêm cô trở lại đây, muốn tới xem thử vị cố nhân này là ai, mặc dù trong lòng đã có sẵn đáp án.
Tần Nhất vươn bàn tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Không bao lâu, bên trong truyền đến âm thanh dễ nghe, xen lẫn sự cảnh giác: "Ai vậy?"
"Không phải cậu đã đoán được là tôi rồi à? Sao vậy, không chào đón người bạn cũ này ư?" Tần Nhất đứng ngoài cửa, đôi mày thanh tú hơi nhướn lên, mị hoặc không nói ra lời.
Chương 577: Gặp lại thiếu niên Zombie
Đêm đen khiến cô như hóa thân thành yêu tinh câu nhϊếp hồn người.
Cửa "lạch cạch" một tiếng mở ra, trong bóng tối, Tần Nhất nhìn thấy một đôi con ngươi đỏ như máu, rõ ràng là màu sắc yêu diễm mị hoặc đến cực điểm, nhưng bây giờ lại vô cùng thanh tịnh, thậm chí lấm tấm có chút ánh nước.
Tối om như vậy, thế nhưng thị lực biếи ŧɦái của Tần Nhất lại nhìn thấy rất rõ ràng sự ngạc nhiên mừng rỡ bên trong đôi mắt đỏ như máu của thiếu niên xinh đẹp trước mặt.
Tần Nhất cười khẽ: "Trạch Ninh, đã lâu không gặp."
Trước mắt, đúng là thiếu niên Zombie Trạch Ninh.
Cô còn nhớ ngày đó, sau khi tiến sĩ Lâm mang Vân Hiên đi, cô không vội vã rời khỏi đó, cô đang đợi người, không, chính xác mà nói thì đang đợi một con Zombie, thiếu niên Zombie Trạch Ninh.
Đáng tiếc, cô không đợi được.
Đối với thiếu niên Zombie, Tần Nhất rất có thiện cảm. Sạch sẽ, rất khó tưởng tượng một con Zombie sẽ có được khí chất như vậy.
Nhưng thiếu niên Zombie này thật sự sạch sẽ, thuần túy.
"Tiểu Thất." Trạch Ninh nở nụ cười, mắt mèo cong cong: "Thật sự là cậu, lúc ấy tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm cơ."
Đối với chuyện Tần Nhất là nhân loại, ngay từ đầu Trạch Ninh cũng rất xoắn xuýt. Hắn biết nhân loại và Zombie giống như là kẻ thù cũ, nhưng hắn cuối cùng vẫn nhịn không được tin tưởng lòng mình, thiếu niên nhân loại trước mắt, là thật tâm đối xử tốt với hắn.
Cậu chưa từng tổn thương hắn, thậm chí còn bảo vệ hắn, hắn cảm thấy thật ấm áp.
Rất kỳ quái, rõ ràng hắn không cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ nào, thế nhưng đi theo bên người cậu, hắn lại có một loại cảm giác đặc biệt, hắn không nói được nên lời đó là cái gì, nhưng ngoài ý muốn lại rất thích cảm giác ấy.
Hơn nữa, hắn mù mặt, nhưng lại nhớ rõ gương mặt của cậu, nhất là đôi mắt phượng rực rỡ kia.
"Cậu không có nhìn nhầm, đúng là tôi, tại sao cậu lại ở chỗ này, chỉ có một mình cậu ư?" Tần Nhất lên tiếng hỏi.
Trạch Ninh kéo Tần Nhất vào nhà, Tần Nhất từ bên trong không gian lục tìm ra một cái đèn bàn, nháy mắt, phòng liền sáng trưng.
Căn nhà nho nhỏ nhưng được quét dọn rất sạch sẽ.
Trạch Ninh lôi kéo Tần Nhất ngồi xuống, sau đó mới trả lời vấn đề: "Một mình tôi đến đây, thật ra tôi vốn là tới tìm cậu, kết quả không biết đường, đi sai hướng."
Nói đến đây, Trạch Ninh vô cùng đáng thương nhìn Tần Nhất: "Trước đó tôi với Thanh Tuyệt trở lại lãnh địa của hắn, nói cho Zombie Vương khác quỷ kế của tiến sĩ Lâm. Zombie Vương khác phái ra không ít người cho Thanh Tuyệt và tôi. Kết quả lúc bọn tôi quay trở lại thành phố Z, tiến sĩ Lâm đã biến mất không thấy, ngay cả đám Zombie kia của Thanh Tuyệt cũng biến mất theo."
"Nhưng tôi nhớ lời hứa của mình với cậu, không cùng Thanh Tuyệt trở về, mà đi tìm cậu."
Tần Nhất nhướn mày: "Cậu biết tôi ở đâu?"
Trạch Ninh lườm Tần Nhất một cái, mắt mèo chớp chớp: "Không biết."
Tần Nhất đỡ trán, quả nhiên là thế.
"Cậu á..." Tần Nhất bất đắc dĩ nhìn Trạch Ninh, cứ cảm giác mình giống như là một bà mẹ vậy.
"Tiểu Thất, bụng tôi đói rồi." Trạch Ninh sờ bụng mình, mắt mèo tròn xoe đỏ tươi nhìn chằm chằm Tần Nhất, giống như mèo con đòi ăn.
Tần Nhất hiện tại thật sự có cảm giác như mình đang nuôi con trai. Cô từ trong không gian lấy ra mấy con gà, sau đó đưa cho Trạch Ninh: "Ăn đi, không đủ nói tôi đưa thêm."
Hai mắt Trạch Ninh sáng lên, lập tức ô ô nghẹn ngào, thật sự rất giống mèo. Từng ở chung với Trạch Ninh nên Tần Nhất biết, đây là hắn đang làm nũng cô.
Tần Nhất cố ý chọn những con gà trông thật mập mạp, liên tiếp lấy ra vài con, sau khi Trạch Ninh ăn xong vẫn cảm thấy có chút chưa đã nghiền, thế nhưng hắn cũng không tiếp tục đòi ăn nữa.
Thỏa mãn liếm liếm đầu lưỡi, thiếu niên Zombie vui vẻ híp híp mắt: "Tiểu Thất, cậu đối với tôi thật tốt."