[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 611: Quỷ Diện, Quỷ thôn



Chương 611: Quỷ Diện, Quỷ thôn

Trạch Ninh mẫn cảm không tự chủ nhích nhích lại gần bên người Tần Nhất, không biết tại sao hắn có cảm giác rất không tốt.

Bầu không khí bỗng nhiên thay đổi, nghiêm túc đến mức có chút quỷ dị.

"Chúng ta phải vào đó thật à?" Vương Ổn Ổn không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, đôi thủy mâu chớp chớp.

Cô không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ quỷ nhất!

Thôn làng này trông thật âm trầm khủng bố, giống như, giống như quỷ thôn vậy.

"Làm sao thế, Ổn Ổn sợ à?" Phượng Khuynh Ca đá lông nheo, tựa hồ có chút chê cười.

Quỷ là cái gì, cô trước giờ đều không sợ, bởi vì trên đời này có thứ còn đáng sợ hơn so với quỷ, người.

"Ai, ai nói, tôi không có sợ. Chủ Tịch Mao nói rồi, tất cả yêu ma quỷ quái đều là có tiếng mà không có miếng." Vương Ổn Ổn nhìn Tần Nhất, mạnh miệng nói.
Nói đùa, sao cô có thể ở trước mặt nam thần tỏ ra sợ hãi được, hoàn toàn không thể được.

"Ổn Ổn, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu." Tần Nhất kiên định nhìn Vương Ổn Ổn, thiếu niên tuấn mỹ đến mức dường như tại đêm khuya tối mịt cũng có thể phát sáng.

Dù biết rõ Tần Nhất là con gái, thế nhưng làm sao bây giờ, Vương Ổn Ổn cô lại bị Tần Nhất làm cho rung động.

Ai chà, thật ngại quá đi, nam thần lại thả thính mình rùi.

"Ưm, đương nhiên tôi tin tưởng nam thần Công tử." Vương Ổn Ổn vẫn luôn tin tưởng thiếu niên này, không, là thiếu nữ, từ lần đầu tiên gặp mặt.

Mấy người Tần Nhất tụ lại một chỗ nói chuyện khiến ông lão mặt quỷ hơi mất kiên nhẫn, vì vậy giọng điệu cũng không tốt mấy: "Rốt cuộc các người có muốn vào không, nếu không muốn thì tôi đóng cửa."
Giọng nói âm trầm của ông lão mặt quỷ trong trời đêm tối đen như mực càng thêm u ám đáng sợ, nếu có trẻ con ở đây, sợ là đã sớm bị dọa khóc òa lên.

Còn không phải ư, ngay cả bà Sở cũng bị dọa cho đến bây giờ vẫn chưa dám mở mắt ra nhìn, một mực run lẩy bẩy trốn sau lưng Sở Kiều Kiều.

"Vào, đương nhiên là vào chứ, xin lỗi ông, đã để ông đợi lâu." Thái độ của Tần Nhất tốt không có chỗ chê, khiến chút bực mình trong lòng ông lão mặt quỷ thoáng nguôi.


Nhóm người Tần Nhất tiến vào thôn, Dương Trình giữ Sở Kiều Kiều đi ở chính giữa, Tần Nhất dẫn Trạch Ninh đi ở phía trước, Phượng Khuynh Ca và Vương Ổn Ổn đi phía sau cùng.

Tần Nhất đi ở đằng trước, cái thôn nhỏ này quá mức yên tĩnh, trên đường đi chỉ có vài người ở bên ngoài, bọn họ vừa tiến đến, không ít người nhìn chằm chằm bọn họ.
Không biết tại sao, Tần Nhất cứ có cảm giác ánh mắt của những người này rất kỳ lạ, bên trong còn lộ ra một chút hưng phấn.

Tại sao lại hưng phấn, Tần Nhất có chút chưa rõ.

Có điều, người ở nơi này đều có một đặc điểm chung, gầy, đặc biệt gầy, người nào người nấy đều vô cùng gầy, là loại gầy đến mức da thịt lõm xuống dính sát vào xương.

"Yô, Quỷ Diện, đám trẻ con này từ nơi nào lạc tới vậy?" Một người đàn ông trung niên nhe ra hàm răng vàng, đôi mắt trừng lớn nhìn chòng chọc đám người Tần Nhất.

Tần Nhất nhíu mày, ánh mắt đó khiến cô thấy không thoải mái.

"Lão Hàn, đám nhỏ này muốn nghỉ ngơi một đêm ở trong thôn chúng ta, hiện tại tôi dẫn bọn họ đến chỗ nhà trống." Ông lão mặt quỷ cũng chính là Quỷ Diện khẽ nhíu mày, dường như rất không vui nhìn sang người đàn ông trung niên, lão Hàn.
"Được được, không phải tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi à, ông dẫn đi đi." Lão Hàn không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên biến sắc, vui cười trước đó hoàn toàn không thấy, sắc mặt thậm chí còn trở nên nghiêm túc.

"Biết thì tốt, tôi dẫn bọn họ đi trước." Thái độ thức thời của lão Hàn khiến Quỷ Diện hài lòng không ít.

Quỷ Diện xoay đầu nhìn lại đám người Tần Nhất: "Các cậu đi theo tôi, sắc trời đã rất muộn, mọi người cần nghỉ ngơi."