[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 651: Tương ngộ (1)



Chương 651: Tương ngộ (1)

Thứ lỗi Tần Nhất không biết Cao Nghi Tĩnh có trái tim xao động, làm một thục nữ hai mươi sáu tuổi, cô ta coi như giả bộ nai tơ thế nào thì tuổi tác cũng ở nơi đó.

Đối với chuyện sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© sao không khát vọng cho được, phụ nữ ba mươi mãnh như hổ, cô ta đã bước một chân vào ngưỡng cửa tuổi ba mươi rồi.

Lần này Cao Nghi Tĩnh gặp được Tần Nhất, dung mạo hoàn toàn không thua Vân Hoán, nếu đổi thành một người khác, chưa chắc Cao Nghi Tĩnh sẽ tự thân ra trận.

Bên này, Công tử của chúng ta đang vụиɠ ŧяộʍ nghe người ta hành sự trong phòng. Bên kia, Vân Hoán mặt lạnh xông vào trong "phòng cưới" của Tần Nhất và Cao Nghiên.

"A, anh là ai?" Cao Nghiên mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng cầm vật nhỏ trong tay, đây là đồ trước đó mẹ đưa cho cô ta, nói là có thể gia tăng tình thú giữa vợ chồng.
Thế nhưng Cao Nghiên không nghĩ tới đột nhiên có người đàn ông lạ xông vào, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đầu tiên của Cao Nghiên là kinh diễm, thứ hai lại là sợ hãi.

Người đàn ông này, người đàn ông này dáng dấp rất tốt, mỗi người một vẻ, không phân cao thấp với Tần Nhất. Thế nhưng toàn thân lại tản ra cảm giác xâm ngược nồng đậm, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa ấy.

"Tần Nhất đâu?" Cho dù ở trước mặt người xa lạ, Vân Hoán cũng không duy trì nổi bề ngoài băng lãnh.

Cao Nghiên nghe được rất rõ ràng tiếng nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ một của đối phương.

Cô ta dám khẳng định, nếu Tần Nhất ở chỗ này, người đàn ông nọ sẽ trực tiếp ăn sống Tần Nhất.

Cao Nghiên đoán không sai, nếu như Tần Nhất ở trong phòng, Vân Hoán thật sự sẽ đem vật nhỏ không nghe lời này ăn vào trong bụng, ăn theo nghĩa bóng ấy.
Nghĩ như vậy, Cao Nghiên càng không muốn nói cho đối phương biết Tần Nhất đang ở đâu.

Cũng may lúc này, Cao Phong Quý vội vã đuổi tới kịp, ngó qua trong phòng, không nhìn thấy bóng dáng Tần Nhất liền vội hỏi Cao Nghiên.

"Nghiên Nghiên, Tần Nhất đâu, không phải nói lên tìm con à?"

Trong giọng nói của Cao Phong Quý lộ rõ sự vội vàng nôn nóng, rốt cuộc chuyện gì đây, buổi lễ đang tốt đẹp, không biết sao Tần Nhất lại trêu chọc tới vị Diêm Vương này cơ chứ.

Đúng vậy, sau xưng Vân Hoán bọn hắn đều gọi anh là Diêm Vương sống, người đàn ông dưỡng hoa Bỉ Ngạn, mất hứng một cái liền lấy máu tươi tưới cho loài hoa anh yêu thích.

Cao Nghiên sững sờ: "Cha, Tần Nhất không đến."

Cô ta ở trong phòng ngây người, đến cái bóng của Tần Nhất cũng không nhìn thấy luôn.

"Cái gì?" Lúc này đến phiên Cao Phong Quý kinh ngạc, không phải Tần Nhất nói lên tìm Nghiên Nghiên sao, tại sao không tới?
Vân Hoán híp lại đôi mắt đào hoa nhìn phòng cưới, trong mắt tràn đầy ghét bỏ, đây là thứ gì vậy hả, đỏ chót, hồng viền ren, Thất Thất làm sao lại thích mấy thứ này.

Vân Hoán hiện tại nhìn cái gì cũng cảm thấy không vừa mắt, nói trắng ra chính là anh đang ghen. Mặc dù rất tin tưởng Tần Nhất, thế nhưng anh vẫn có chút tức giận.

"Cha, cha tìm Tần Nhất làm gì?" Cao Nghiên vừa hỏi vừa cảnh giác nhìn Vân Hoán.

Cao Phong Quý nghe thấy con gái hỏi, men rượu lên não, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: "Tìm nó làm gì, thằng đó đắc tội với người ta, còn là Đế thiếu, mày nói tao tìm nó làm gì?"

"Cái gì?" Cao Nghiên bước lùi về sau, sau đó nhìn người đàn ông áo đen trầm tĩnh nhàn nhã đứng giữa phòng.

Cái, cái người này chính là Đế thiếu Vân Hoán?

Cao Nghiên bỗng nhiên có dự cảm không tốt, nếu như Tần Nhất thật sự chọc tới người này, cha cô ta chắc chắn sẽ không bảo vệ Tần Nhất, ngược lại sẽ nhanh chóng đẩy Tần Nhất ra.
Phải làm sao bây giờ?

Cao Nghiên đang vô cùng lo lắng, Tần Nhất bên kia nghe xong người ta hành sự thì quay đầu tìm Cao Nghiên, cửa vừa mở, cô liền nhìn thấy người đáng lẽ không có khả năng xuất hiện ở đây.

Người kia có vẻ ngoài vô cùng tốt, chỉ là bây giờ trên mặt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm cô, trong mắt lóe lên tia sáng không tên, Tần Nhất nhìn mà tê cả da đầu.