[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 653: Tương ngộ (3)



Chương 653: Tương ngộ (3)

Nếu như, nếu như, Cao Phong Quý bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

"Em ấy là..." Mấy chữ vị hôn thê của tôi còn chưa kịp nói ra liền nghe thấy trận tiếng ồn vang lên, dường như bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Đối với việc làm rõ thân phận của Tần Nhất, Vân Hoán ngàn lần cam tâm tình nguyện nói, đáng tiếc lời còn chưa nói hết đã bị đánh gãy.

"Mau ra nhìn xem." Cao Phong Quý rất nhức đầu, tại sao một buổi hôn lễ tốt đẹp lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đúng là xui xẻo mà.

Cao Phong Quý dẫn đầu đi ra ngoài, đây là Cao gia, bất kể nói thế nào thì ông ta làm chủ nhà, có chuyện gì quan trọng hay không cũng phải đi ra xem.

"Đi thôi, chúng ta cũng đi ra nhìn coi, có kịch hay để xem." Tần Nhất không biết nghĩ đến cái gì, mắt phượng lấp lóe giống như vì sao trên bầu trời đêm, lại giống những kim cương nhỏ lấp lánh, Vân Hoán nhìn mà lòng ngứa ngáy.
Nghe Tần Nhất nói kiểu này, Vân Hoán liền biết kịch hay kia không thể thiếu bút tích của tiểu gia hỏa nghịch ngợm. Có điều, dáng vẻ giảo hoạt linh động của tiểu gia hỏa thật khiến người ta yêu thích không thôi.

Vân Hoán tự giác nắm tay Tần Nhất, hoàn toàn không để ý tới bóng đèn sáng chưng chưng Cao Nghiên, dắt tiểu gia hỏa đi ra ngoài.

Cao Nghiên phía sau vẻ mặt kinh ngạc, nói như thế nào đây, cô ta cứ có cảm giác mình bị nhồi cho một đống cẩu lương vậy. Nhưng, nhưng mà trong đó có một người chuẩn bị là chú rể của cô ta mà!

Vân Hoán nắm ta Tần Nhất nhanh chóng rời khỏi căn phòng tân hôn mà anh vô cùng ghét bỏ kia, vừa ra tới ngoài liền thấy không ít người vây quanh một chỗ như quạ đen rình mồi, lấy thính lực nhạy bén của anh, lập tức từng trận thanh âm rêи ɾỉ đập vào màng nhĩ.
Không cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.

Vân Hoán đối với việc của người khác không có chút hứng thú nào, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống cái trán trắng nõn được tóc mái che phủ của Tần Nhất: "Cái này có gì đáng xem. Thất Thất, lúc em nở rộ càng mê người hơn nhiều."

Vân Hoán hiện lòng tràn đầy hỏa khí, trách không được, đàn ông vừa mới ăn mặn không thể trêu vào, đặc biệt là đàn ông hai mươi mấy năm chưa từng ăn mặn càng không thể trêu vào.

Hiện tại tất cả mọi việc xung quanh đều không dậy nổi hứng thú của anh, anh chỉ muốn mau mau vác người nào đó về nhà, sau đó thế này thế nọ, làm một vài chuyện không thể miêu tả.

"Vân Hoán, anh đứng đắn một chút." Tần Nhất lườm Vân Hoán một cái, chẳng lẽ đàn ông đều có cái bộ dạng này, sau khi ăn mặn, bản chất liền thay đổi?
"Anh có đứng đắn hay không, chẳng lẽ em không biết ư?" Mày kiếm Vân Hoán hơi nhướn, bên trong đôi mắt đào hoa lộ ra vài tia tà mị.


Tần Nhất lạnh nhạt nhìn Vân Hoán, nghĩ bụng không nên cùng người đàn ông đột nhiên có lượng hoocmon giống đực tăng cao nói chuyện.

Vân Hoán cười khẽ một tiếng, cưng chiều xoa xoa đầu Tần Nhất, biết tiểu gia hỏa thẹn thùng, cũng không đùa cô nữa.

Chỉ là đôi mắt đào hoa lạnh lùng khẽ liếc nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của Cao Nghiên đằng sau.

Tuyên thệ chủ quyền gì gì đó, cảm giác cũng không tệ lắm.

Hỗn loạn vẫn đang tiếp tục.

"Ô kìa, đây không phải đại tiểu thư Cao gia à, sao lại không biết xấu hổ như vậy, giữa ban ngày ban mặt, thế mà ở chỗ này lêu lổng với đàn ông." Có người cười nhạo.

"Má ôi, tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm cơ. Cao Nghi Tĩnh nhìn băng thanh ngọc khiết, dịu dàng thục nữ, hóa ra sau lưng lại dâʍ đãиɠ như vậy. Hôm nay thế nhưng là ngày vui của em gái cô ta đấy."
"Cô thì biết cái gì, cái này gọi là có mẹ thế nào tất có con gái thế đấy. Phu nhân Cao gia đương nhiệm không phải là tiểu tam thượng vị à, Cao Nghi Tĩnh thật ra không có máu mủ gì với Cao gia hết."

Hồi đó bà Cao làm thế nào để gả cho Cao Phong Quý, không ít người có mặt ở đây đều là người biết chuyện. Tuy bây giờ bởi vì thân phận của Cao Phong Quý, các bà các cô thoạt nhìn thì một mực cung kính với bà Cao, nhưng sau lưng ai cũng xem thường bà ta.

Làm vợ, các cô ghét nhất chính là tuesday.