[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 655: Tương ngộ (5)



Chương 655: Tương ngộ (5)

Giọng nói mát lạnh của thiếu niên, giống như tiếng suối nước chảy róc suối, lành lạnh rung động, vô cùng dễ nghe.

Đám người không tự chủ tránh ra một con đường đi, không vì gì khác, là do người đàn ông sau lưng thiếu niên.

Đó chính là Đế thiếu đấy!

Cao Nghi Tĩnh nghe thấy giọng Tần Nhất thì vẻ mặt chấn kinh, sao giọng nói của Tần Nhất lại truyền tới từ phía trước? Nếu Tần Nhất ở phía trước, vậy người đàn ông trên giường kia là ai?

Cao Nghi Tĩnh kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện vốn nên là thiếu niên tuấn mỹ, bỗng nhiên biến thành một người đàn ông có tướng mạo tầm thường.

Người đàn ông dáng dấp không tệ, khá ưa mắt, thế nhưng dù nhìn như thế nào đi nữa thì toàn thân trên dưới đều lộ ra một cố ý hèn mọn bỉ ổi.
"Đó là ai?" Cao Nghi Tĩnh thất thanh hét lên, hoàn toàn đánh mất hình tượng thục nữ dĩ vãng.

Cao Nghi Tĩnh là người có tâm tư thâm trầm, từ việc cô ta hai mươi mấy năm qua rõ ràng rất không thích người nhà họ Cao, nhưng bề ngoài lại có thể cùng bọn họ chung đυ.ng rất tốt.

Tự mình lên giường với Tần Nhất xem như là lần duy nhất cô ta phóng túng bản thân, nhưng cũng vì một lần này, cô ta bị hủy toàn bộ hình tượng trước mặt mọi người.

Người đàn ông trên giường lúng túng che bộ vị quan trọng của mình, nhìn ánh mắt hóng hớt của đám người, mặt không đổi sắc, nhe hàm răng to trắng ra, rõ ràng trông cũng có chút tuấn tú, cố tình hắn lại cứ khiến cả người trông như tên lưu manh bỉ ổi.

"Tĩnh Nhi, em đang nói gì thế, chuyện của chúng ta bây giờ mọi người đều đã biết, cũng không có gì phải giấu diếm cả."
Người đàn ông ẩn ý đưa tình nhìn Cao Nghi Tĩnh, nhưng...nhìn thế nào cũng thấy gay mắt.

Nói xong, người đàn ông nhìn về phía Cao Phong Quý và bà Cao: "Khụ, cha vợ mẹ vợ, thứ lỗi cho con và Tĩnh Nhi nhất thời khó kìm lòng nổi, tin rằng cha mẹ vợ là người từng trải nhất định có thể hiểu, củi khô đυ.ng phải liệt hỏa, đàn ông mà, cha vợ người chắc hiểu rõ."

Người đàn ông cười hắc hắc thô bỉ, khuôn mặt vốn hơi dễ nhìn liền triệt để thay đổi, đặc biệt là phối hợp với động tác hiện tại của hắn.

Lúc mọi người kéo nhau tới, hai người họ đều đang rất hưng phấn, dù cho bị quấy rầy, cậu em nhỏ của người đàn ông cũng vẫn rất phấn kích.

Hiện tại còn thỉnh thoảng ngoi đầu lên.

Đàn bà phụ nữ ở đây đều đỏ bừng mặt, vội quay đi chỗ khác, trong lòng thầm mắng không biết xấu hổ.
Không nghĩ tới Cao Nghi Tĩnh luôn luôn tỏ ra cao cao tại thượng, sau lưng vậy mà phóng đãng như thế.


Lúc Vân Hoán đi tới, mày kiếm lập tức nhíu lại, sắc mặt không vui, ánh mắt âm trầm nhìn người đàn ông trên giường. Rõ ràng là mùa hè nóng bức, thế nhưng nhiệt độ trong phòng thấp vô cùng.

Vân Hoán bất động thần sắc đứng ở phía trước Tần Nhất, thân thể cao lớn vĩ ngạn che lấp Tần Nhất cực kỳ chặt chẽ.

Người đàn ông trên giường chạm phải ánh mắt giống như Tử thần của Vân Hoán, luôn luôn cà lơ phất phơ như hắn bỗng nhiên có chút phát run.

Người, người này thật đáng sợ!

Chỉ là, lúc nào thì hắn trêu chọc tới đối phương chứ?

Bị chắn tầm mắt, Tần Nhất có chút không vui, giả làm nam sinh, cho dù cô có một mét bảy mấy thì so với Vân Hoán vẫn là thấp.

"Anh chặn đường em."
Vân Hoán quay đầu, cưng chiều xoa đầu Tần Nhất, trong giọng nói là sự ôn nhu dành riêng cho Tần Nhất: "Ngoan, bẩn mắt, em còn nhỏ, không được nhìn."

Người xung quanh trố mắt, trời, đây là Đế thiếu được xem như bạn của hoa Bỉ Ngạn Hoa sao? Ôn nhu, cưng chiều như thế, là phương thức bọn hắn mở mắt không đúng ư?

Không phải vừa rồi Cao Phong Quý nói cậu con rể mới của ông ta chọc tới Đế thiếu à, tình huống bây giờ là thế nào, hai người họ thoạt nhìn quan hệ không hề cạn.

Đám người có chút mờ mịt, nhưng Cao Phong Quý lại là khổ không thể tả, chuyện ông ta lo lắng nhất xảy ra rồi, Tần Nhất không phải kết thù với Vân Hoán, mà ngược lại quan hệ với Vân Hoán rất tốt.

Phải làm sao bây giờ, sớm biết vừa rồi ông ta không nên phủi sạch quan hệ ngay, bây giờ tốt rồi, đắc tội hai cái tổ tông.