Chương 667: Thành phố G (9)
Tần Nhất đi theo Dư Mộng tới chỗ ở tạm thời của nhóm cô ấy, nghe Dư Mộng nói thì họ đã ở chỗ này khoảng chừng nửa tháng rồi.
Nơi này cách đại quân Zombie cũng không xa, là một đồng cỏ rộng, không ít lều vải đang đón gió bay phấp phới, xung quanh dựng một tầng tường đất đơn giản vây lại, đây là sợ nửa đêm Zombie tập kích.
Ở cổng còn có người đang đi tuần, người tuần tra nhìn thấy Dư Mộng lập tức đi tới: "Chị Dư Mộng, chị đã trở về."
Bọn họ ở tại chỗ này, mỗi ngày Dư Mộng có thời gian đều sẽ đi đến chỗ đại quân Zombie bên kia xem xét một vòng, nếu như gặp được người đi đường sẽ hảo tâm nhắc nhở bọn họ vài câu.
Đương nhiên, có nghe hay không là do đám người đó tự mình quyết định.
"Ừ, về rồi. Trương Diệu, Hứa Tiết, tôi giới thiệu với hai cậu một chút, đây là Tần Nhất, bọn họ đêm nay sẽ ở tạm chỗ chúng ta một đêm."
Dư Mộng giới thiệu Tần Nhất với hai người hộ, hai người nghe được lời Dư Mộng nói thì nhìn nhau, sau đó đánh giá nhóm người Tần Nhất vài lần.
Nhìn thấy quần áo nhóm người Tần Nhất sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, đặc biệt là có mấy người trên thân có một loại quý khí cùng cảm giác thâm tàng bất lộ, hai người cũng thoáng yên tâm.
Cũng không trách được hai người họ cẩn thận như vậy, thời buổi này, chỉ có người cẩn thận mới có thể sống lâu. Bọn họ đã từng bị chơi qua một vố, kết quả xém chút nữa tất cả lương thực tích trữ đều không cánh mà bay.
Cho nên chuyện này khiến bọn họ không thể không càng thêm cẩn thận.
"Chào các cậu." Hai người chào hỏi.
Sự dò xét của hai người họ không phải Tần Nhất không cảm giác được, mà bọn họ không có địch ý, nên Tần Nhất cũng làm như không nhìn thấy: "Chào các anh."
"Được rồi được rồi, Hoa Quan trở về chưa?" Hoa Quan là đầu bếp trong nhóm bọn họ, bọn họ không biết còn phải ngây người ở đây bao lâu, lương thực dự trữ lại có hạn, Hoa Quan có thời gian liền đi xung quanh tìm kiếm một phen, nhìn xem có cái gì có thể ăn hay không.
"Vừa mới trở về, chắc không qua bao lâu là có cơm để ăn rồi." Trả lời là Trương Diệu, một thanh niên trẻ rạng ngời.
Dư Mộng cười: "Thế à, vậy tôi dẫn mấy người Tần Nhất vào trước, các cậu tiếp tục đi."
Tần Nhất như có điều suy nghĩ nhìn Dư Mộng, từ đoạn đối thoại vừa rồi của mấy người họ Tần Nhất có thể thấy được, dường như địa vị của Dư Mộng không thấp, hơn nữa đám người này rất đoàn kết.
"Đi thôi, theo tôi." Dư Mộng tâm trạng tốt gọi nhóm người Tần Nhất.
Chỗ này tuy gọi là nơi ở tạm thời, nhưng cũng có thể coi là một căn cứ nhỏ, đoàn người của Dư Mộng ước chừng có khoảng ba mươi mấy người.
Dư Mộng đưa nhóm người Tần Nhất đến bãi cỏ phía sau, nơi này đã dựng tốt bốn cái lều vải: "Chỗ này ngày bình thường cung cấp cho người khác nghỉ ngơi, đêm nay các cậu có thể ở lại đây."
"Đúng rồi, đợi chút nữa là có thể ăn cơm tối, các cậu cũng tới nhé, ngay ở trên đất trống phía trước, mọi người cùng nhau ăn."
Dư Mộng cười mời Tần Nhất: "Cơm nước xong xuôi tôi sẽ đến gọi mọi người, bây giờ các cậu cứ nghỉ ngơi trước đi."
Tần Nhất mỉm cười tiễn Dư Mộng, sau đó cùng mấy người Vân Hoán chỉnh lý lều vải. Bốn lều vải, bọn họ có bảy người, thấy thế nào cũng có chút không đủ, cũng may bên trong không gian của Tần Nhất có lều vải.
Nhưng bọn họ chỉ cần thêm một cái là đủ rồi, Tần Nhất và Vân Hoán một lều, Phượng Khuynh Ca và Quân Mặc Ly một lều, ba người còn lại mỗi người một lều.
Giải quyết xong chỗ ở, Tần Nhất lại cân nhắc tới cơm tối. Tuy rằng Dư Mộng mời bọn họ cùng ăn chung, nhưng Tần Nhất cũng không định chiếm tiện nghi.
Lại càng không cần phải nói, bọn họ ăn không như vậy, sợ rằng người nơi này cũng sẽ có chút không vui. Dù sao thì bên trong tận thế, một miếng ăn so với cái gì cũng đều trọng yếu hơn.