[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 677: Đế Thiếu, Quỳ Xuống - Chương 677



Chương 677: Anh, là ai? (6)

Dư Mộng quan tâm nhất vẫn là sự an nguy của cha mình Giang Khánh.

"Tiểu thư nói đùa, Dư Yến tiểu thư tuổi còn nhỏ, sao cô lại mắng cô ấy, về phần căn cứ trưởng Giang Khánh, thật sự là một lời khó nói hết." Sắc mặt Bao quản gia có chút không tốt.

"Cha tôi thế nào?" Dư Mộng nghe vậy thì trở nên vội vàng lo lắng.

"Haizz, Dư Mộng tiểu thư, bên ngoài đều nói chủ nhân nhà tôi cường đoạt vị trí của căn cứ trưởng, thật ra không phải, là căn cứ trưởng Giang Khánh bị thương, hôn mê bất tỉnh. Không có cách nào, chủ nhân nhà tôi mới tạm thời lên làm căn cứ trưởng."

Bao quản gia dừng một chút, tiếp tục nói: "Chuyện là như này, trước đó không lâu có một đám bán thú nhân cùng Zombie bỗng nhiên tập kích căn cứ, căn cứ trưởng Giang Khánh dẫn người đi trấn áp, kết quả không cẩn thận bị thương, cũng không biết tại sao vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Anh bạn Hổ Tử đây cũng bởi vì đυ.ng phải đầu, đã mất trí nhớ, cho nên lúc này mới không nhớ được mọi người."
Dư Mộng vừa nghe thấy cha mình bị thương, gấp đến độ không bình tĩnh được, cha cô tuy thực lực không phải cực kỳ mạnh, nhưng cũng không yếu, hơn nữa còn có đám người bác cả, sao lại bị thương được cơ chứ?

Dư Mộng nóng ruột đầu đổ đầy mồ hôi, ngay lúc này có người vỗ vai cô, sau đó giọng nói thanh liệt vang lên: "Bao quản gia, căn cứ trưởng Giang Khánh hôn mê bất tỉnh, nhưng chị Dư Mộng thật vất vả mới trở về tới, có thể để cho chúng tôi đi xem tình trạng của căn cứ trưởng Giang Khánh một chút không?"

Dư Mộng nghe Tần Nhất nói, bỗng nhiên tỉnh táo lại, đúng vậy, hiện tại cô sốt ruột thế nào cũng vô dụng, quan trọng nhất bây giờ là nhìn thấy cha đã.

Đôi mắt nhỏ của Bao quản gia híp lại thành một khe hẹp, dường như nhìn Tần Nhất, lại tựa như không nhìn: "Anh bạn này nói đúng lắm, Dư Mộng tiểu thư mau vào đi, chủ nhân nhà tôi cũng luôn chờ cô về đấy."
"Chị Dư Mộng đi thôi, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ đi cùng chị." Tần Nhất nói nhỏ bên tai Dư Mộng: "Đừng sợ, chị Dư Mộng, có tôi ở đây."

Có Tần Nhất, Dư Mộng bỗng yên tâm hơn nhiều, không biết tại sao, rõ ràng thiếu niên này nhỏ tuổi hơn cô, thế nhưng lại có thể cho người ta một loại cảm giác an toàn.

"Ừm, cảm ơn cậu, Tần Nhất." Dư Mộng cảm ơn từ tận đáy lòng.

"Dư Mộng tiểu thư, mời đi theo tôi." Bao quản gia mỉm cười nói.

Dư Mộng vốn định bảo đội viên nhà ai về nhà nấy, nhưng Tần Nhất lại trầm thấp nhắc nhở cô một câu, Bao quản gia này không thể tin.

Dư Mộng nghĩ lại cũng đúng, liền không nhắc lại chuyện này nữa.

Thế là một đám người trùng trùng điệp điệp đi đến nhà Dư Mộng.

Đến cửa nhà, Bao quản gia vừa cười nói: "Căn cứ trưởng Giang Khánh ở ngay trong phòng, chúng tôi không dám di chuyển ông ấy, Dư Mộng tiểu thư trước tiên có thể nghỉ ngơi một chút, tôi trở về nói cho chủ nhân nhà tôi biết là cô trở về."
Dư Mộng nhẹ gật đầu: "Làm phiền Bao quản gia."

"Không có gì."

Chờ sau khi Bao quản gia rời đi, Dư Mộng không kịp đợi lập tức vào nhà. Nhà Dư Mộng là biệt thự lớn, vừa lúc có thể chứa được ba mươi mấy người bọn họ.

Dư Mộng lập tức chạy lên phòng Giang Khánh, không có tâm trí sắp xếp cho mọi người, bọn họ cũng đều biết chuyện nặng nhẹ, tự giác tìm chỗ nghỉ ngơi, không có phàn nàn.

Chỉ là Tần Nhất nhìn thấy Dư Yến mang theo người của cô ta vụиɠ ŧяộʍ rời đi, đại khái là về nhà mình. Dư Yến đi cũng tốt, Tần Nhất cũng không ngăn cản cô ta.

Trong phòng, Dư Yến kinh ngạc nhìn cha mình nằm trên giường, lúc cô ấy ra ngoài làm nhiệm vụ cha vẫn vô cùng khỏe mạnh, mỉm cười xoa đầu cô ấy, căn dặn cô ấy nhớ về sớm một chút.

Thế nhưng bây giờ người lại nằm trên giường không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch, gầy không còn hình dáng.